LẠC VƯƠNG PHI - Trang 636

cao ngạo khuyên giải, trong giọng nói không giấu được sự đắc ý và trào
phúng.

“Phùng Thiên Cương, bớt sàm ngôn, xuất chiêu đi” Nam Cung Quyết

lạnh như băng, trong giọng nói cường thế mang theo mệnh lệnh không thể
nghi ngờ, giống như Phùng Thiên Cương không phải là kẻ thù mà là thủ hạ
của hắn.

Ý thức được điểm này, sắc mặt của Phùng Thiên Cương âm trầm đáng

sợ, phất trần trong tay đột nhiên chém ra: ”Bày trận.”

Trong phút chốc, bốn tên nam tử vốn đứng im tại chỗ không động đậy,

giống như quỷ mị, rất nhanh đã di chuyển. Trong mắt người ở bên ngoài,
bọn họ như gió, như khói, chỉ kịp nhìn thấy ảnh, không nhìn thấy hình.
Đương nhiên người khác cũng không thể đánh lại bọn họ.

Đối với hình và ảnh, vừa chân thật vừa huyền ảo của bốn người kia, Lạc

Mộng Khê nhìn đến hoa cả mắt. Chỉ có điều, đôi lúc nàng cũng nhìn rõ
hình của đám người kia, mà Nam Cung Quyết vẫn đứng tại chỗ chưa di
chuyển, hai mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy thế, Lạc Mộng Khê càng thêm lo lắng: Đáng chết, Phùng Thiên

Cương thật xảo quyệt, không biết Nam Cung Quyết có thể ứng phó hay
không. Bộ dạng của hắn hiện tại, là đang lấy tĩnh chế động hay là thân thể
đang khó chịu…

Đột nhiên, Phùng Thiên Cương vung phất trần trong tay về phía trước,

quát lạnh: ”Động thủ.” Trong phút chốc, bốn phân thân không rõ là hình
hay là ảnh của bốn tên nam tư kia, rất nhanh đánh về hướng Nam Cung
Quyết đứng tại chỗ, vẫn đang nhắm mắt suy nghĩ, không nhúc nhích.

Trái tim của Lạc Mộng Khê lập tức bị treo lên cao: Nam Cung Quyết

ngươi ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.