LẠC VƯƠNG PHI - Trang 646

Nam Cung Quyết cười chua xót: “Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi …..

khụ khụ khụ”.

“Không có việc gì, ngươi từng giúp ta rất nhiều lần, không cần khách khí

với ta.” Lạc Mộng Khê đỡ Nam Cung Quyết ngồi xuống giường lớn:
“Ngươi ngồi xuống trước đi, ta giúp ngươi rót chén nước ấm”

Nói xong Lạc Mộng Khê bước nhanh đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm rót

nước, nhưng vừa mới nghiêng được một nửa, tiếng ho khan của Nam Cung
Quyết đột nhiên tăng thêm. Tiếng ho rất lớn, hơn nữa khí thở không thông,
huyết khí dâng lên, trong nháy mắt khăn lụa đã nhuộm đầy máu tươi.

Lạc Mộng Khê vội vàng buông ấm và chén nước trong tay xuống, bước

nhanh tới trước mặt Nam Cung Quyết, đưa khăn lụa sạch rồi vỗ nhẹ lưng
cho hắn. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng loé lên sự lo lắng:

“Bệnh của ngươi nghiêm trọng, ngươi để thuốc ở đâu, ta giúp ngươi đi

lấy” Thuốc của Nam Cung Quyết là lấy độc trị độc, chỉ có vài người biết.
Lạc Mộng Khê cũng không biết sau khi Nam Cung Quyết uống thuốc kia,
trong cơ thể sẽ sinh độc tố.

“Không …. Không thể uống thuốc” Nam Cung Quyết ngữ khí suy yếu,

trên trán, giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Trong phổi
khó chịu vô cùng, giống như có một bàn tay không ngừng cào loạn xung
quanh. Khuôn mặt anh tuấn vì đau đớn mà gần như vặn vẹo, giống như
người sắp chết, chậm rãi nằm xuống giường.

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết ….. ngươi không được chết, ngươi

tỉnh tỉnh” Trong lòng Lạc Mộng Khê dâng lên một trận hoang mang không
lý do, tay vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết, không khỏi gấp
giọng kêu: “Người đâu, mau tới đây.”

“Không …. không cần gọi người ….. không cần gọi người” Nam Cung

Quyết cắn chặt răng, cố gắng không cho mình vì đau mà rên thành tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.