Nếu Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vào lúc này, ném cho Lạc Thừa
tướng cành ô liu (có ý định hợp tác), nhất định có thể cùng hắn cẩn thận
bàn điều kiện: Lạc Thừa tướng làm người khéo đưa đẩy, nếu hắn có thể
đồng ý điều kiện, có lẽ sau này khi làm một việc gì đó, có làm nhiều công
ít.
“Nói vậy, ngươi không sợ Lạc Thừa tướng quá tham vọng sao.” Ngữ khí
của Lạc Mộng Khê mang theo trêu tức.
“Việc này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, huống chi, chúng ta có thể
lợi dụng chuyện này đến Tướng phủ điều tra chuyện của Nam Cung Phong
và Phùng Thiên Cương ” Ngữ khí của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống.
“Vậy khi nào chúng ta đến Tướng phủ?” Nếu đã quyết định phải giải
quyết, vậy chuyện này đương nhiên sẽ trở thành việc ưu tiên hàng đầu.
“Chọn ngày tốt không bằng đột ngột, liền hôm nay đi.” Nói xong, Nam
Cung Quyết nhẹ ngàng nắm chặt tay nhỏ của Lạc Mộng Khê, kéo nàng
bước nhanh ra ngoài: Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đã mất tích
nhiều ngày, nếu đã muốn biết nơi hai bọn chúng lẩn trốn, đương nhiên phải
sớm tìm ra bọn chúng.
“Đối với bệnh tình của ngươi, Lâm cô nương nói như thế nào?” Khi Lạc
Mộng Khê đoán được Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương ở Tướng
phủ, liền trở về thư phòng tìm Nam Cung Quyết.
Nhưng nơi này sớm đã không còn một bóng người, xem ra, sau khi Lâm
Huyền Sương chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết xong, hai người đều tự
mình rời đi. Lạc Mộng Khê biết bệnh của Nam Cung Quyết rất nghiêm
trọng, không có khả năng nhanh như vậy liền chẩn đoán xong bệnh, nhưng
nơi này quả thật không có một ai, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc:
Lâm Huyền Sương nhanh như vậy đã chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết
xong, là vì y thuật của Lâm Huyền Sương cao siêu nên chẩn bệnh rất