LẠC VƯƠNG PHI - Trang 830

“Phịch” Ngay tại lúc Băng Lam đang dùng bữa tối, cửa phòng khép hờ

bị người ta dùng lực đẩy ra. Băng Lam còn chưa kịp phản ứng là xảy ra
chuyện gì, thì Lạc Mộng Khê đã bước nhanh vào phòng.

Nhìn đôi mắt âm trầm của Lạc Mộng Khê, Băng Lam sinh lòng khó hiểu,

thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay
không?”

“Không có việc gì, ta mệt, cho mượn phòng ngươi nghỉ ngơi một chút”

Không đợi Băng Lam trả lời. Lạc Mộng Khê đã đi qua người Băng Lam,
mỏi mệt nằm trên giường cạnh cửa sổ: “Không được nói cho người khác
biết ta ở trong này”

“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nơi này là Vương phủ, cho dù

ta không nói, người khác cũng sẽ biết người ở trong này.

“Không có việc gì, ta đang mệt chết đây, muốn đổi chỗ nghỉ ngơi thôi.”

Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại, ngữ khí trầm trọng, chứng minh nàng thật
sự là mệt chết đi được.

Có giường lớn không ngủ lại ngủ ở giường nhỏ, có phòng thoải mái

không ở lại ở phòng của nha hoàn. Hành động quái dị này của Lạc Mộng
Khê khiến Băng Lam khó hiểu, chỉ có điều, xem ra Lạc Mộng Khê đã rất
mệt mỏi, vừa nằm lên giường, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Băng Lam không hỏi thêm gì, khe khẽ thở dài, bước chậm tới gần

giường, thật cẩn thận kéo chăn cho Lạc Mộng Khê, lặng lẽ không một tiếng
động dọn hết đồ ăn chưa xong rồi đi ra ngoài.

Lạc Mộng Khê đã ngủ, nếu nàng tiếp tục ăn cơm ở đây, sợ sẽ quấy rầy

đến việc nghỉ ngơi của Lạc Mộng Khê.

Màn đêm buông xuống từ lâu, Nam Cung Quyết đứng bên ngoài nhìn

vào cửa phòng, đi qua đi lại, đáy mắt tỉnh táo, vẻ mặt khó xử, không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.