LẠC VƯƠNG PHI - Trang 832

Suy nghĩ này vừa thoáng trong đầu, cùng lúc đó thân ảnh thon dài của

Nam Cung Quyết trong nháy mắt đã xốc màn trúc lên, đi vào phòng trong.
Nhìn giường lớn trống trơn, cùng với chăn gối chỉnh tề gọn gàng, Nam
Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cũng may, Mộng Khê không có
xảy ra việc gì, nhưng mà đã muộn thế này, Mộng Khê không ở đây, lại đi
đâu?

Nơi này dù sao cũng là Lạc vương phủ, nhất cử nhất động của mọi người

trong phủ đều được Nam Cung Quyết nắm giữ trong tay, bước nhanh ra
khỏi phòng ngủ, Nam Cung Quyết tùy tiện gọi một thị vệ vào: “Vương phi
đâu?”

“Bẩm Vương gia, Vương phi đến chỗ Băng Lam, đến giờ chưa ra”

Nam Cung Quyết nghe xong thở dài, sinh lòng khó hiểu. Mộng Khê giận

dỗi không về phòng, lại đến chỗ Băng Lam là muốn tìm sự thoải mái hay là
có mục đích khác. Mặc kệ là nguyên nhân nào, hiện tại hắn cần phải đến
chỗ Băng Lam, mang Lạc Mộng Khê về.

Đêm càng khuya, ngọn nến cháy trong phòng Băng Lam, bên trong là

một mảnh tĩnh lặng. Lạc Mộng Khê nằm trên giường ngủ say, Băng Lam
không biết đã đi đâu, còn chưa thấy về.

Đột nhiên, ánh nến khẽ động vài cái, một thân ảnh màu trắng không biết

từ đâu xuất hiện trong phòng, nhìn Lạc Mộng Khê ngủ say vẫn còn nhíu
chặt mày, đáy mắt của thân ảnh màu trắng hơi trầm xuống, im lặng không
tiếng động tới gần giường.

Trong mông lung, Lạc Mộng Khê cảm giác có mùi trúc nhạt lướt qua

chóp mũi, lại càng ngày càng đậm. Ý thức vô cùng mơ hồ, nàng cũng lười
tỉnh lại, đưa tay kéo chăn gấm trên người, bao quanh lấy mình, chỉ chừa lại
cái đầu ở bên ngoài: Hình như, trong hậu viện có trồng trúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.