thông thường. Các ngân hàng xấu và các định chế cung ứng tín dụng hốt hoảng
không được phép làm hủy diệt các ngân hàng và doanh nghiệp tốt.
Đối với những ngân hàng có bảng cân đối tài sản suy sụp (tài sản nợ vượt hẳn
tài sản có), các cơ quan hữu quan của chính phủ (ở Hoa Kỳ có tổ chức gọi là
Resolution Trust, tương tự đơn vị quản lý tài sản thế chấp ngân hàng) phải ra tay
hành động. Các người gửi tiền vào ngân hàng phải được trả lại tiền nếu không
muốn để tình trạng tan rã các ngân hàng dẫn đến suy thoái. Tuy nhiên, dù bán hết
các tài sản đã thế chấp cho các ngân hàng để vay nợ cũng không đủ tiền để trả
cho các người gửi tiền. Các ngân hàng có tài sản nợ lớn hơn tài sản có phải được
phép giải thể và rời khỏi cuộc chơi. Trước khi xảy ra vụ khủng hoảng S & L, ở
Hoa Kỳ có đến ba mươi nghìn ngân hàng. Sau khi vụ khủng hoảng kết thúc, chỉ
còn có mười lăm nghìn ngân hàng. Cứ hai ngân hàng thì một đã phải bị đóng cửa.
Có cả một số các ngân hàng vào loại lớn nhất ở Hoa Kỳ cũng đóng cửa. Ngay cả
CitiBank, ngân hàng lớn nhất nước Mỹ cũng suýt bị đóng cửa.
Tổ chức Resolution Trust nhanh chóng bán các tài sản mà nó nhận được từ các
ngân hàng phá sản cho những người trả giá cao nhất. Nó không trông mong vào
việc quản lý sinh lợi các tài sản đó, đơn giản vì chúng không có mẫu số chung
nào khác hơn người sở hữu nguyên gốc của chúng đã bị phá sản. Trong một
khoảng thời gian ngắn trong thập kỷ 1980, Resolution Trust đã cố gắng quản lý
các tài sản mà nó đã nhận được và chăm sóc chúng cho chúng trở nên lành mạnh
hơn nhằm kiếm thêm một ít khi cuối cùng chúng được bán ra. Nó đã thất bại. Các
tài sản này càng được giữ lâu, giá thị trường của chúng càng giảm. Người trả thuế
phải chịu đựng những khoản lỗ này. Nhưng họ không cứu vãn các ngân hàng, họ
cứu vãn cả hệ thống.
Ưu tiên số một: Các khoản nợ phải được xóa sạch nếu muốn còn tăng trưởng.
Trong chủ nghĩa tư bản, mỗi tài sản đều là một tài sản tốt với một giá nào đó.
Chẳng hạn, một tập đoàn khách sạn của Nhật xây một khách sạn tại Hawaii với
một chi phí quá cao đến nỗi giá mỗi phòng cho thuê phải lên đến 1.000 đô la Mỹ
mỗi đêm suốt năm mà chỉ mới hòa vốn. Ngay cả một người quản lý khách sạn
giỏi nhất thế giới cũng không thể làm cho khách sạn có lãi. Ba năm trước đây,
khách sạn đó được bán với giá chỉ bằng 15% của giá nó được định khi mang cầm
cố. Và nó đã nhanh chóng trở thành một cái máy kiếm tiền. Với cơ cấu nợ cũ,
chắc chắn điều đó không thể xảy ra. Tiền lãi và vốn gốc phải trả định kỳ vượt quá