Con mẹ nó, hắn. . . có chút tẩu hỏa nhập ma.
Tùng Dụ Chu rốt cuộc vẫn phải chạy đến ban 1, tìm Tịch Bạch lại đây:
"Cậu...Tùy ca hiện tại đã muốn điên dại, ai buộc chuông thì người đó đi cởi
chuông, Tiểu Bạch giúp đỡ một chút, xin hãy xé đi băng dán của hắn, để
bọn tôi nhìn những cảnh tượng đó, thật sự là ác độc!"
Tịch Bạch không thể nề hà, thừa dịp trong giờ nghỉ, chặn Tạ Tùy ở
cửa cầu thang.
"Tạ Tùy, băng dán còn muốn dán tới khi nào."
Tạ Tùy mặc một cái áo jacket (áo khoác) đen, không cài nút thắt, tùy ý
rộng mở, lộ ra lớp áo mỏng màu da bên trong.
Hắn tùy ý đút tay trái vào trong túi, mắt đào hoa xinh đẹp có hơi cong
lên, thốt ra câu nói rất có khí chất văn nghệ: "Thẳng đến tận cùng thế giới."
"..."
Mấy tên con trai cố nhịn xuống xúc động muốn đánh tơi bời hắn.
Trên sân thể dục, tiếng chuông vô học đã lần thứ ba thúc giục, Tịch
Bạch ba hai bước xuống lầu, đưa tay thò đến mày Tạ Tùy, nhu nhu nói: "Xé
ra?"
Ngoài ý muốn là, Tạ Tùy không có biểu hiện táo bạo chống cự đem
băng dán kéo xuống giống như Tùng Dụ Chu nói, hắn ngoan ngoãn nhắm
hai mắt lại, lẩm bẩm nói: "Ừm."
Vì thế Tịch Bạch kéo cái băng dán hình cầu vồng hoạt hình xuống.
"Ôi?"