Tịch Phi Phi thấy Tịch Bạch không chịu tiếp chiêu, vì thế lại chuyển
hướng về phía cha mẹ của chính mình --
"Cha mẹ, hai người tuyệt đối không nên bị nó lừa! Tối hôm nay chúng
ta phải xét hỏi thẩm định nó, phải hiểu rõ đến cùng nó muốn làm cái gì!"
Đột nhiên một tiếng "Ba" vang lên, Tịch Minh Chí đã nhẫn nại rất lâu
đập lên bàn, phẫn nộ quát Tịch Phi Phi: "Đủ rồi! Em nó cũng đã thoái
nhượng đến tình trạng này, con còn muốn thế nào! Chạy về trong phòng
của con, tỉnh lại!"
Tịch Phi Phi khó có thể tin nhìn cha: "Cái gì, nó thoái nhượng, rõ ràng
là âm mưu của nó! Các người không nên bị nó lừa !"
"Tịch Phi Phi, tại sao con biến thành cái dạng này!" Tịch Minh Chí
giơ lên tay chuẩn bị cho cô một bàn tay, Đào Gia Chi tay mắt lanh lẹ, chặn
tay Tịch Minh Chí: "Ông bình tĩnh một chút."
Tịch Minh Chí lắc đầu, thất vọng nói: "Nó đúng là bị bà chiều hư !"
Đào Gia Chi nhìn về phía Tịch Phi Phi, biểu tình nghiêm túc: "Tịch
Phi Phi, con thật quá đáng, về phòng của con đi, suy nghĩ cho kĩ càng! Nếu
còn chưa tỉnh lại thì khỏi phải đi ra ăn cơm!"
Lần này, Tịch Phi Phi thật sự khóc, cô đâu chịu nổi ủy khuất như thế,
đá văng cái ghế bên cạnh, thở phì phì lên lầu.
"Tính tình này của con còn ai chịu nổi!" Tịch Minh Chí chỉa về phía
cô lớn tiếng nói: "Tin cha hiện tại lập tức gọi điện cho trường học, bãi bỏ
điểm cộng của con không!"
Tịch Phi Phi dừng bước chân, quay đầu lại nói: "Ông không có tư cách
làm như vậy!"