Bãi nước trên mặt đường phản chiếu hình ảnh người đi bộ qua lại, xe
hơi gào thét chạy ngang qua bắn lên bọt nước tung tóe, làm ướt ống quần
hắn, mà hắn hồn nhiên không chút quan tâm.
Tạ Tùy cầm di động, ngẫm nghĩ rất lâu, gửi đi một cái tin nhắn cho
Tịch Bạch: Tôi đã đi ra, không cần lo lắng.
Suy tính một lát, hắn xóa đi "không cần lo lắng", chỉ lưu lại bốn chữ
phía trước, nhấn gửi đi.
Tịch Bạch ngồi xếp bằng ở bên giường, nhìn tới bốn chữ hắn gửi đến,
thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rất nhanh, Tạ Tùy lại gửi vài chữ tới --
"Có thể gặp mặt không?."
Tịch Bạch: "Hửm?"
"Trên người hiện tại không có tiền, bụng có chút đói."
Tịch Bạch buông di động, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, nhưng khó có
thể tập trung lực chú ý, hai phút sau, cô chăm chú nhìn dòng tin nhắn đó,
rốt cục vẫn phải mềm lòng .
"Bây giờ cậu ở đâu?"
**
Cuối phố, Tạ Tùy từ xa trông thấy Tịch Bạch, cô mặc một bộ áo quần
rộng, tóc đuôi ngựa, còn mang găng tay lông xù trắng.
Cô nhìn thấy hắn, bước đi nhanh hơn.
"Răng rắc" một tiếng, Tạ Tùy bật lên ngọn lửa, để ngay trước mặt cô.