cầu ông phải tweet. Nhận thức rõ ràng về điều quan trọng sẽ giúp bạn rõ
ràng về những điều không quan trọng.
Tôi đã đề cập tới các vị giáo sư trong ví dụ bởi trong số nhiều người lao
động trí óc, họ là những trường hợp ngoại lệ, phần lớn họ đều không chia
sẻ công khai với người ngoài về việc họ đang làm tốt công việc của mình ra
sao. Đây là mô tả của nhà phê bình xã hội Matthew Crawford về sự không
chắc chắn này: “Bản thân các nhà quản lý cũng đang trải qua tình trạng
hoang mang bất ổn, và những mệnh lệnh mơ hồ họ phải trả lời đã khiến
tình hình trở nên nghiêm trọng.”
Dù Crawford đang nói cụ thể đến tình hình của những nhà quản lý tầm
trung làm công việc tri thức, nhưng “tình trạng hoang mang bất ổn” mà ông
đề cập đến lại áp dụng cho nhiều vị trí khác nhau trong ngành này. Theo
Crawford mô tả trong bài thơ ca ngợi về nghề nghiệp của mình năm 2009
có tên Shop Class as Soulcraft (tạm dịch: Mua sắm đẳng cấp như
Soulcraft), ông đã từ bỏ vị trí Giám đốc nhóm cố vấn thương mại ở
Washington D.C. để mở một cửa hàng sửa chữa xe gắn máy nhằm thoát
khỏi sự hoang mang này. Cảm giác khi nhận được một chiếc xe hỏng máy,
đánh vật với nó, để rồi được mục sở thị thành công của mình (chiếc xe từ
trong cửa hàng đi ra ngoài) mang lại cảm giác thành tựu cụ thể mà ông phải
cố gắng lắm mới có được, khi trải qua một ngày dài với các loại báo cáo và
chiến lược truyền thông mơ hồ.
Thực tế tương tự cũng tạo ra các trở ngại cho những người lao động trí óc.
Họ muốn chứng minh mình là thành viên có hiệu suất cao trong nhóm và
họ đang cố gắng duy trì điều đó. Tuy nhiên, họ lại không hoàn toàn nắm rõ
được mục tiêu này sẽ tạo ra điều gì. Họ không có chỉ số h hay giá đỡ của
chiếc xe gắn máy đã được sửa để chấm điểm giá trị công sức của mình. Để
bù đắp thiếu sót này, nhiều người có vẻ đã tìm cách quay lại thời kỳ công
nghiệp, khi năng suất lao động được thể hiện rõ trên quy mô toàn cầu.