LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1041

Tối hôm qua cô nằm trêи chỉ lo bàn sơn quốc lộ, thực quên luôn
Schrodinger khỏi tâm trí, cũng không biết nó ở cửa cào bao lâu, buổi sáng
dậy thấy nó không thèm để ý ai, chắc còn sinh hờn dỗi. Cố Nghiên Thu nói:
“Buổi chiều tan tầm chị về bên này một chuyến, đón Schrodinger rồi sang
đó.”

“Ừm.”

Lâm Duyệt Vi liếc mắt đã thấy Schrodinger đang ngồi xổm trong một góc,
Schrodinger bủn xỉn tiếc một cái liếc mắt nhìn nàng.

“Nó ngủ khi nào?” Lâm Duyệt Vi hỏi Cố Nghiên Thu.

“Khi chị ngủ thì nó ngủ rồi.”

Lâm Duyệt Vi trợn mắt: “Em không biết chị ngủ khi nào.”

Cố Nghiên Thu chợt lộ ra vẻ hơi hơi đắc ý: “Chị lại biết em ngủ khi nào
đấy.”

Lâm Duyệt Vi ném một tờ giấy ăn vào cô, cả giận nói: “Chị thì biết cái quái
gì chuyện của em?”

Cố Nghiên Thu không dám cười lại, ngoan ngoãn nói: “Tối hôm qua sau
khi rửa tay xong thì chị liền ngủ.”

Lâm Duyệt Vi ném luôn cả hộp khăn giấy vào cô, Cố Nghiên Thu giơ tay
chính xác đón được, nói: “Kỳ thật thời gian ngủ của chị với em không khác
biệt lắm.”

“Chị còn nói nữa!” Lâm Duyệt Vi làm bộ muốn ném cả đũa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.