LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 105

rằng nàng thẹn thùng, như vậy thì sai rồi, nàng là thẹn quá thành giận.
Nàng cùng Cố Nghiên Thu tuyệt đối là trời sinh xung khắc, mỗi lần nàng
muốn dấu diếm cái gì, thì thân thể luôn đi trước nàng một bước, phá tan lời
nói dối của nàng.

Nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ cười, nhưng Cố Nghiên Thu lại không
hề.

Cố Nghiên Thu chỉ dùng đôi mắt đen tuyền xinh đẹp lẳng lặng, chăm chú
mà nhìn nàng, tràn ngập thiện ý ôn hòa, tuyệt không có nửa phần cười
nhạo: “Cứ ở ngoài sẽ cảm mạo, nghe lời đi.”

Lâm Duyệt Vi tựa như bị mê hoặc, ngồi vào trong xe, bên trong không có
chăn mỏng, máy điều hòa vẫn chưa làm ấm lên, Cố Nghiên Thu bèn cởi áo
khoác, không khỏi phân trần che lên đùi Lâm Duyệt Vi, rồi chỉnh ghế đang
ngồi thẳng đứng lên, cô biết Lâm Duyệt Vi không thích cô, nên không hề
mở miệng. Huống hồ người cũng đã lên xe rồi, cũng không còn gì để nói.

Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt cô, Cố Nghiên Thu
trước nay vẫn luôn cực kỳ đẹp như vậy, cô chẳng những đẹp, mà còn đẹp
đến mức hoài cổ. Đặc biệt là bây giờ, ánh mắt rũ xuống an an tĩnh tĩnh
không nói lời nào, ánh đèn đường hắt qua, rơi xuống sườn mặt nàng những
hình cắt rời rạc, giống như là Xuân quang xạ tiết của nền điện ảnh
Hongkong[1].

Ngón tay nàng khẽ động, khi cọ đến lớp vải xa lạ trêи chiếc áo khoác
không thuộc về nàng, thì bỗng nhiên hoàn hồn, thân thể ngã về phía trước,
thở ra một hơi, trong lòng hoảng sợ: Người này là yêu tinh sao? Mỗi lần
một chỗ đều có thể khiến mình không tự chủ được mà xuất thần.

Nàng vừa rồi tính làm gì vậy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.