LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 11

lúc nào cũng lấp lánh ánh nước tự nhiên dao động, khóe mắt hướng xuống,
đuôi mắt rất dài, phía trước hơi hơi nhếch lên, đồng tử đen láy, mỗi khi
chăm chú nhìn vào ai, thì tựa như có thể câu đi hồn phách của người ấy,
cánh môi mỏng manh khẽ mím, tự mang trong người khí chất cấm ɖu͙ƈ.
Không cần phải mở miệng nói chuyện, chỉ cần đứng ở bất kỳ nơi nào, cũng
đều có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật cao nhã trân quý.

Đẹp đến khiến tất cả mọi người tại đương trường không thể dời đi ánh mắt.

Nhưng trong những người đó không bao gồm Lâm Duyệt Vi.

Mục sư lặp lại một lần: “Bây giờ hai vị có thể hôn nhau.”

Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi đang suy nghĩ chuyện
khác, nên không nhìn cô.

Mục sư: “Hai vị cô dâu?”

Lâm Duyệt Vi ngước mắt, vừa vặn chạm phải đồng tử lạnh lùng xinh đẹp
của đối phương: “Hả?”

Cánh môi nóng lên, Cố Nghiên Thu đã chủ động hôn lên môi nàng.

……

Sau khi hôn lễ kết thúc, tới nơi không còn ai, Cố Nghiên Thu bèn cố ý nói
với Lâm Duyệt Vi: “Xin lỗi.”

“Vì sao lại xin lỗi?” Lâm Duyệt Vi không rõ nội tình.

“Vừa rồi chưa được em đồng ý đã hôn em.” Cố Nghiên Thu nhìn nàng, đáy
mắt là một chấm mực phản chiếu trong ánh đèn, mười phần chân thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.