“À, không sao, do tôi thất thần.” Lâm Duyệt Vi nhún vai, không để bụng,
dù sao đều là trình tự.
“……”
“……”
Hai người lâm vào một bầu không khí ngượng ngùng đến vi diệu.
Cố Nghiên Thu ho nhẹ một tiếng, đề nghị: “Tiệc cưới đã bắt đầu rồi, chúng
ta đi thay quần áo đi?”
Lâm Duyệt Vi rốt cuộc được giải thoát khỏi không khí ngượng ngùng đến
khó thở, cười nói: “Ừm.”
Động tác Cố Nghiên Thu có chút nhanh, bèn đứng trước cửa phòng thay đồ
chờ người, nét mặt trầm tĩnh, không biết còn tưởng rằng đây không phải
ngày vui trọng đại gì với cô.
“Bên này.” Sau khi Lâm Duyệt Vi bước ra, nhìn về phía phát ra tiếng Cố
Nghiên Thu, đáy mắt thoáng hiện ra một tia kinh diễm.
Váy cưới long trọng, lễ phục đoan trang, trang điểm nhẹ trông rất thích
hợp, nhưng trêи cổ tay lại mang một chuỗi Phật châu, có hơi chướng mắt
một chút, cô ấy không biết hôm nay là ngày gì sao?
Cố Nghiên Thu hơi cong lưng, vươn một bàn tay về phía nàng, Lâm Duyệt
Vi đặt tay lên tay cô, hai người nắm tay nhau đi về phía trước, tóc mai tư
mài, hệt như một đôi tình lữ ân ái. Cố Nghiên Thu lớn hơn so với Lâm
Duyệt Vi bốn tuổi, lại trèo cao liên hôn với Lâm gia, đương nhiên phải
chiếu cố nàng, bèn nói: “Tôi nghe dì nói em không giỏi giao tiếp, chờ lát