LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 653

Giang Tùng Bích quả thực phục nàng: “Vậy cậu xem nhẹ những lời này
không được sao? Thích lật bài như thế sao không đi chơi mạt chược mịa
luôn đi? Tương lai của mạt chược Trung Quốc đều trông cậy vào cậu. Phía
sau còn cả một vế dài, sao cậu không nhằm vào mấy chỗ sau mà trả lời trả
lời ấy.”

“Vế sau mình cũng không có a, mỗi khi thấy chị ấy mình cũng không khẩn
trương, khẩn trương cũng là vì sợ bị người khác chụp được ảnh, rồi loạn
viết bại lộ thân phận của mình. Ngây ngô cười, phát ngốc càng không thể
nào, đó không phải là kẻ ngốc sao? Trước giờ mình chỉ nghe nói thích một
người chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, nhưng chưa từng nghe nói sẽ bị
nhược trí.” Lâm Duyệt Vi nói, “Rồi, tiếp tục điều tiếp theo.”

Giang Tùng Bích nhịn xuống xúc động mãnh liệt muốn chữi bậy, không hề
gợn sóng chập trùng mà thì thầm: “Cậu sẽ muốn biết hết mọi thứ về đối
phương, tỷ như khi nàng khóc thút thít cho nàng một cái ôm ấm áp, vì nàng
lau đi nước mắt, ọe, buồn nôn, mấy câu này thôi bỏ đi. Nếu nhìn thấy đối
phương bởi vì trợ giúp của mình mà nhẹ nhàng vui sướиɠ, cậu sẽ cảm giác
còn vui sướиɠ hơn nàng.”

Lâm Duyệt Vi: “Àh…..”

Giang Tùng Bích cơ bản đã từ bỏ dạy dỗ đầu lừa bướng bỉnh, lúc này thấy
nàng lộ ra biểu tình suy tư, giống như một người ở sống lâu trong đêm tối
mở mắt chợt thấy trời xanh, hai mắt hưng phấn mà nhìn qua, “Cậu nghĩ đến
cái gì?”

Lâm Duyệt Vi nói: “Tôm hùm không biết mẹ mình đã làm xong chưa?”

Giang Tùng Bích: “Cút mịa đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.