LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 95

Bà Lâm nghe thấy được tạp âm, đông tây nam bắc các quốc gia ngôn ngữ
đều có, thuận miệng hỏi câu: “Anh đang làm gì, ở đâu?”

Ông Lâm nói dối nói: “Cùng khách ăn cơm, rồi shopping.”

Bà Lâm: “Khách nam hay nữ? Cùng họ đi sao?”

Ông Lâm cố ý tạm dừng một chút, chờ bà Lâm nói xong, mới không nhanh
không chậm mà nói: “Nam, tự đi, bên cạnh chỉ dẫn theo một thư ký, không
tin có thể đưa điện thoại cho cậu ấy.”

Bà Lâm: “Không cần, thuận miệng hỏi thôi, không phải không tin ông.”

Ông Lâm đi quẹt thẻ, tiếp nhận túi quà tặng , thư ký bên cạnh duỗi tay tới
đón, ông lắc đầu, kiên trì tự mình cầm, sau khi về khách sạn thì thoả đáng
mà cất vào vali.

***

Ba ngày sau.

“Tôi đã trở về.” Ông Lâm treo chiếc áo khoác kiểu tây trêи một cánh tay,
tay phải xách theo vali, đứng ở cổng lớn, quỷ dị phát hiện trong nhà thế mà
không ai ra nghênh đón ông.

Vợ-con đâu rồi?

“Thanh Thanh? Lâm Duyệt Vi?” Ông Lâm kéo vali vào gia môn, thấy một
người phụ nữ đầu tóc rối bù nằm liệt trêи sô pha, nhìn dáng người vô cùng
giống vợ ông, vén mái tóc rối như tổ qua ra quả thật là nàng.

Ông Lâm ba hồn đi trước bảy phách: “Thanh Thanh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.