LAN HỮU - Trang 101

16

Từ khi tôi không đến nhà dạy Lan học, ít dịp nói chuyện với tôi bằng
miệng, Lan nói chuyện với tôi bằng thư. Trước còn mỗi tuần Lan viết thư
cho tôi một lần. Sau đến không mấy ngày là tôi không phải viết thư trả lời
Lan nữa. Trái với những câu chuyện cứng cát

1

, vui vẻ mà Lan nói trước

mặt tôi, những câu trong thư Lan, cũng như thơ Lan, như vẽ ra một tâm hồn
ủy mị và sầu cảm. Bấy giờ chúng tôi đều đã xong tang. Thư nào Lan cũng
tỏ ý lo sợ một cuộc hôn nhân ép uổng. Đáp lại những bức thư như thế, tôi
chỉ có những câu hàm hồ như lời một ông Thánh hay một nhà luân lý,
khuyên Lan nên biết nhẫn nại, nên biết hy sinh... Tôi muốn bắt đầu thi hành
những kế để tuyệt tình cùng Lan.

Một hôm vừa ăn xong bữa chiều, thì nhận được thư Lan. Trong thư chỉ có
mấy chữ:

- "Ngọc lại ngay! Thế nào cũng lại!"

Tôi vội vàng theo người nhà lại thì gặp Lan đương ngồi ở cửa hàng. Lan
cười bảo tôi:

- Hôm nay mợ tôi xuống Nam vắng, bảo nó mời Ngọc lại đây nói chuyện.

Rồi Lan giao hàng cho người nhà, cùng tôi vào phòng khách. Bấy giờ trời
đã tối, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt Lan trước mười phần đã gầy đi đến ba
phần. Nhìn Lan, lòng tôi thấy ái ngại, xót xa. Ân cần, thành thực, tôi hỏi
Lan:

- Sao Lan độ này trông xanh quá?

Lan cười nhạt:

- Xanh à? Ngày ăn một bữa, bữa ăn một bát, làm gì mà chẳng xanh!

- Thế thì Lan phải uống thuốc mới được!

- Vẫn thuốc mãi đấy! Nhưng thuốc nào cho lại với những nỗi bực mình ở
trong một cảnh gia đình hắc ám! Từ độ hết tang đến giờ, ngày nào là nhà

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.