không muốn làm thêm nặng tội cho tôi: đã đắc tội với Lan, còn đắc tội với
bà, đắc tội với đời...
Tôi rất tự thẹn rằng trong lúc này Lan đương đau đớn vì tôi mà tôi lại không
nhìn đến Lan. Nhưng tôi biết rằng tôi nhìn Lan chỉ làm cho Lan thêm đau
đớn. Cho nên tôi mong từ nay tôi không còn bao giờ gặp Lan để hại Lan
nữa. Lan hãy can đảm mà sống. Tùy hoàn cảnh mà mưu lấy hạnh phúc,
đừng nghĩ gì đến tôi".
Tôi viết xong, bỏ vào phong bì, dán kín lại, rồi chạy như một đứa điên đem
bỏ ra thùng thư trước nhà phát vé xe điện ở bờ Hồ. Tôi chỉ sợ không gửi
ngay, tôi lại xé thư viết lại, mà viết không bao giờ xong nữa. Quả nhiên khi
bỏ thư xong, về đến nhà, tôi đã hối lại lời trong thư khí vô tình quá! Nhưng
việc đã dĩ nhiên mất rồi!
Mấy ngày hôm sau, lòng tôi cứ sậm sột
như có tai vạ gì sắp tới nơi. Nhưng
dần dần tôi không thấy động tĩnh gì, tinh thần tôi cũng dần dần khôi phục
lại. Bấy giờ thì tôi được yên thân mà sống trong cái hạnh phúc yêu Hữu.
Tuy vậy mỗi khi chợt nhìn đến tấm ảnh Lan tặng tôi sau khi lại gặp, tôi
cũng không khỏi ngậm ngùi thương Lan. Nhiều khi tôi đã toan đốt tấm ảnh
ấy đi, nhưng nó đã trở nên một vật thiêng liêng cho tôi, tôi không dám ra
tay hủy hoại.
Hơn một tháng sau, tôi nhận được giấy báo hỷ, đứng tên bà mẹ Lan, mời tôi
đến dự lễ thành hôn cho Lan với cậu tú mà trước Lan cho tôi biết. Trong
giấy, Lan có viết kèm một dòng chữ: "Thế nào anh cũng đến!" Cố nhiên là
tôi không đến, nhưng lòng tôi thì thực mừng rỡ mà cầu nguyện cho hạnh
phúc của vợ chồng Lan.
Tôi vẫn định đợi cho Lan lấy chồng, rồi tôi sẽ tính đến việc hôn nhân của
tôi. Bấy giờ Lan lấy chồng rồi, nhân dịp về nghỉ Tết, tôi mới chọn ngày tốt
lành là ngày mồng một Tết, đem tình riêng mà thưa với mẹ!
Tôi thực không ngờ mẹ tôi vốn nuông tôi mà đối với việc ấy lại tỏ ra
nghiêm khắc không kém gì thầy tôi cả...
Mẹ tôi nói: