LAN HỮU - Trang 27

- Thơ gì đây, anh?

- Thơ "khóc hoa"!

- Khóc hoa! Anh khéo rõ bày trò lắm!

- Có phải của anh đâu. Anh dịch đấy mà!

- Anh dịch của ai?

- Của Lâm Đại Ngọc. Hay là của người viết chuyện Lâm Đại Ngọc.

- Rõ những người viết chuyện hay bịa! Đời, ai lại khóc hoa?

- Có chứ! Đời đã có người khóc, tất có người khóc hoa.

- Thế là thế nào?

- Thế là anh cho rằng, bao nhiêu người khóc ở đời, đều là mình tự khóc
mình cả. Khi nào họ tủi thân thì họ khóc. Có người chết, họ tự mượn
chuyện người chết mà khóc. Không có người chết họ mượn một chuyện
khác mà khóc. Hoa tàn, hoa rụng, cũng là một chuyện để họ mượn mà khóc
được chứ sao?

- Anh nói cái gì mà càng nói càng không ra nghĩa lý gì cả!

Hữu chép miệng nói thế, rồi mỉm cười nhìn xuống trang giấy tôi viết. Câu
nói của Hữu đã xa quá với điều tôi liệu trước. Tôi thờ thẫn cả người: cô tìm
lời để dắt câu chuyện đến chỗ tôi định nói mà tìm không ra. Một lúc im
lặng. Câu chuyện bị đứt quãng. Lòng tôi thấy một mối cảm như là hối hận.
Tôi khinh bỉ vô cùng cái giọng triết lý nửa mùa của tôi. Tôi cho chỉ tự nó
mà này đây cái kế hoạch nát óc tôi gần suốt một đêm có lẽ đến đi đời! Tôi
mai mỉa thầm tôi: "Giở cái giọng ấy ra với các bạn đọc báo đã 'chửi đời' lắm
rồi! Nhưng đến giở ra với một cô em mười bốn tuổi thì khí quá! Khí quá!"
Giá phỏng không có Hữu ngồi đấy thì tôi quyết tát vào mặt tôi mấy cái thật
mạnh! Tôi càng giận tôi thì lòng càng rối và óc càng bí. Mắt tôi chớp luôn
mãi. Không cần phải soi gương, tôi cũng tự biết vẻ mặt tôi lúc ấy dơ dáng
một cách tức cười, Hữu bỗng ngẩng lên cười hỏi tôi:

- Cái cô trong truyện này "tiểu thư" lắm phải không, anh? Thơ coi sầu thảm
quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.