LAN HỮU - Trang 33

mãnh đã chán, đem nó mà để vào trong ngăn bàn hai cô. Cái đó thành ra
phong trào! Tôi có thể nói chắc rằng: Suốt cả học trò trong lớp tôi, không
anh nào là không có đệ đơn "xin yêu" đến hai cô, trừ tôi ra không kể - ấy,
tôi đứng đắn là thế! - Do cái phong trào ấy, hằng ngày hai buổi giờ ra chơi
vào, chúng tôi lại nháy nhau mà đợi xem hai cô, mặt giận bừng bừng, tay
cầm ít ra là một chục cánh thư, lên kiện chúng tôi với thầy giáo. Hai cô
khéo liệu chừng: buổi nào cũng trống điểm vào học rồi, chúng tôi ngồi đã
yên chỗ, hai cô mới đem nhau vào lớp. Sau đó hai cô còn bận về việc học.
Mãi đến giờ ra chơi, giờ hai cô phải "cấm cung" ở trong lớp ngồi nhàn mới
lục đến ngăn bàn, má lục ra những tội trạng của chúng tôi. Vì thế mà việc
kiện cáo kia mới xảy ra giữa lúc chúng tôi ra chơi vào. Lúc ấy, thầy giáo
phải tạm đóng quan tòa. Thầy cho nguyên đơn về chỗ ngồi, rồi giơ tập thư
ra mà hỏi chúng tôi, những ai viết, cố nhiên là chúng tôi chỉ nhìn nhau bằng
bộ mắt láu cá, chứ chẳng ai chịu nhận. Nhưng thầy tinh lắm: Thầy xem mỗi
nét chữ mà đoán ra từng anh một. Thế là các anh ấy mỗi anh phải viết phạt
bằng chữ Pháp hàng trăm câu "tôi nghịch trong lớp". Anh này bận viết phạt
thì anh khác rỗi thì giờ viết thư. Cũng có nhiều anh bướng: dù bị phạt anh
cũng viết thư như thường. Sự đó làm cho thầy giáo phạt nặng gấp hai. Rồi
cái số câu anh viết phạt, cứ theo đó mà gấp mãi lên: một, hai, bốn, tám,
trăm, nghìn sau... Khi số ấy tăng lên nhiều, một mình anh viết không xuể
nữa thì anh cầu cứu đến tình đoàn thể của anh em cùng lớp, nghĩa là anh
nhờ chúng tôi viết giùm mỗi đứa mấy trăm câu. Đối với chúng tôi, anh đã tỏ
ra mặt anh hùng mà ai cũng vui lòng mà giúp đỡ. Thành thử ra suốt cả lớp
tôi, không anh nào là không phải viết phạt - cả tôi cũng vậy. Vì thế, chúng
tôi thành ra rất ghét thầy giáo, cũng như thầy đã rất ghét chúng tôi. Trong
khi ghét, chúng tôi quên hẳn lẽ công bằng. Khi nào vì việc đó, ngoài sự viết
phạt có anh còn phải mắng nhiếc, hay vụt cho mấy nhát thước, chúng tôi
đều ngầm tỏ lòng công phẫn: chúng tôi cho thầy đã bênh hai cô mà làm
nhục chúng tôi. Còn hai cô, vì cớ sính tụng

2

, cũng gây ra hiềm thù. Chúng

tôi đối với hai cô lúc ấy, có thể nói: "Còn tình đâu nữa! Là thù đấy thôi!" Vì
đó, ngoài những thư tình, hằng ngày các cô còn nhận được những thư lăng
mạ! Chúng tôi không còn đem hai cô mà gán lẫn cho nhau nữa. Chúng tôi
đồng lòng mà gán cả hai cô cho thầy giáo. Thế rồi, ám thị bởi lòng thù ghét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.