LAN HỮU - Trang 47

- Phải! Em cũng nghĩ thế. Em đọc vào cũng chẳng thấy gì là cảm cả.

Câu nói vô tình của Hữu, đã kéo cái cao hứng của tôi từ trên chín từng mây
xanh mà vùi xuống dưới mười tám từng đất đen! Tôi than thầm cho số
phận: Người tôi yêu chẳng phải là người tri kỷ, mà người tri kỷ lại chẳng
phải là người tôi yêu! Tôi ước ao có thể hợp cả Lan lẫn Hữu làm một
người...

Mấy ngày hôm sau, Hữu đưa tập thơ của Lan cho tôi, và bảo của Lan đưa
nhờ tôi sửa chữa hộ. Tôi ngần ngại đáp:

- Anh không có thì giờ.

Hữu nũng nịu:

- Không có mặc anh! Anh mà không chữa cho nó thì nó trách em chết! Thế
nào anh cũng phải chữa cho nó!

Câu nói của Hữu đối với tôi bấy giờ có hiệu lực như mạnh lệnh của một ông
tướng đối với quân lính trước mặt trận. Thế là bất đắc dĩ, tôi đã phải đóng
vai "thầy đời", dạy Lan làm thơ từ năm mười sáu tuổi. - Tôi mới thông
minh và đĩnh ngộ làm sao!

Bởi những câu chuyện kể trên, Lan với Sâm không phải là những người con
gái làm cho tôi đỏ mặt và tìm đường tránh nữa.

Đương lúc đi dạo quanh vườn, đứa em trai Hữu bỗng chạy nắm tay tôi rồi
chỉ lên cành liễu:

- Anh! Anh bắt cho em con ve sầu.

Đứa em gái cũng hí hởn nói:

- Anh bắt cả cho em một con.

Tôi cười, giơ tay lên chộp được hai con, đưa cho mỗi đứa một. Đứa em trai
cầm lấy con ve, đưa mắt lên trông tôi:

- Anh bắt cho em con nữa!

Tôi lắc đầu, đáp:

- Thôi, để dành đến mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.