LAN HỮU - Trang 65

công bằng, đồng cảm ấy ra thì tôi sẽ lại nhìn thấy bộ mặt đún đởn của Ái
tình.

Những điều suy nghĩ ấy làm cho tôi kinh ngạc. Tôi kinh ngạc vì tôi vẫn tin
ái tình chuyên nhất mới thật là ái tình, mà nay tôi tự trông thấy trái tim tôi
chia đôi cho Hữu và Lan. Nếu lòng tôi đối với Hữu và Lan khi ấy không là
ái tình thì là cái gì? Tôi không dám chắc đó là ái tình mà cũng không hiểu
nó là cái gì nữa! Tôi cố giữ cho lòng yêu của tôi chuyên nhất, nhưng sự đó
đã muộn quá! Tôi muốn đem những điều u ẩn trong lòng tôi mà thú thực
cùng Lan và Hữu, song tính nhút nhát, tính cẩu thả nó lại bảo tôi làm thế
không ích gì cho ai, và nhất là không ích gì cho tôi. Tôi ngậm ngùi mà than
tiếc cho nhân cách của tôi, từ khi mắc phải sự trêu cợt của Trẻ tình. Hữu
yêu tôi. Lan yêu tôi. Hai người yêu tôi bằng dạ chân thành. Đáp lại dạ chân
thành ấy, tôi đem một tâm địa lừa dối. Trước kia lừa dối Lan, không dám
cho Lan biết là tôi yêu Hữu. Bây giờ lừa dối Hữu, không dám cho Hữu biết
lòng tôi đã xẻ nửa cho Lan. Thành thử ra trước tôi đã đeo mặt nạ để nhìn
Lan, bây giờ lại đeo thêm một lần mặt nạ để nhìn Hữu. Không biết rồi đây
tôi ở đời, còn phải sắm thêm mấy trăm, nghìn mặt nạ nữa để nhìn đời? Tôi
càng nghĩ, cái nhân cách thấp hèn của tôi càng trần truồng ra ở trước mắt
tôi. Lòng tự ái và tự cao của tôi chịu một vết thương chí mạng! Tôi thấy tôi
sống chỉ làm cho cõi đời thêm lên một phần nhơ bẩn, một phần đau đớn.
Tôi thấy tôi không đáng sống nữa. Tôi muốn tự sát. Nhưng tôi bao giờ có
gan tự sát! Sự suy lý có cho kẻ hèn nhát được ít nhiều can đảm nào đâu!...

Những mối nghĩ vẩn vơ ấy làm mệt cho cái sức khỏe mới ốm dậy của tôi vô
cùng. Tôi như con chim lồng. Tôi nghĩ quanh mong thoát thân ra khỏi cái
tình thế bối rối, lộn xộn lúc ấy, cũng như con chim cựa quanh mong thoát
thân ra khỏi lồng: làm những việc mất công mà vô ích! Tôi nằm lăn ra, cố
sức cắt đứt mọi mối nghĩ để tìm sự nghỉ ngơi ở trong giấc ngủ. Nhưng trong
người sạo sục, tôi không sao ngủ được. Mở mắt ra, tôi lại vớ lấy cuốn vở
học. Tôi định dùng nó làm thuốc ngủ. Bỗng dưng, trang giấy tôi đang nhìn
thoáng thấy có bóng người che tối. Trái tim tôi hồi hộp chắc là Lan đã đến.
Nhưng nhìn ra thì Hữu đã vén mành bước vào, đưa cho tôi một bó hoa nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.