LAN HỮU - Trang 79

12

Xong Tết, tôi đi học, đem theo một mối tuyệt vọng ở trong lòng. Tuy vậy,
nỗi lòng tôi vẫn giữ kín, không dám ngỏ cho Lan hay Hữu biết. Tính khờ
dại và tính tự tôn của tôi bắt tôi phải nghĩ rằng: Nếu tôi cho họ biết thì họ sẽ
đau đớn lắm. Thiên hạ có nhiều kẻ trông thấy những người họ yêu, họ
thương phải chịu cực còn thấy khổ hơn là chính mình phải chịu cực. Những
kẻ ấy, nếu họ không làm gì để khổ cho những người họ yêu, họ thương thì
đó chẳng qua là do lòng ích kỷ. Tôi là một kẻ trong hạng người ấy.

Thành thử ra mối tuyệt vọng của tôi chỉ làm cho tôi âm thầm đau đớn một
mình. Tôi âm thầm đau đớn như một kẻ ở tang cho một người mà mình yêu
quý nhất trên đời. Mà ai bảo tôi không đương ở tang? Cái "tôi" mơ mộng và
sung sướng trong năm mười sáu tuổi vừa mới chết xong! Tôi ở tang cho nó!
Bao nhiêu những cái nhắc cho tôi nhớ đến nó đều làm bật máu tươi cho vết
thương lòng mà không bao giờ tôi có thể hàn gắn nổi. Bao nhiêu những cái
ấy đều làm cho tôi xót xa, ghê sợ. Kìa cảnh vườn hoa, tôi không dám bước
chân ra nữa: Đấy là nơi nghĩa địa đã vùi xương nó... Nọ Lan cùng Hữu, tôi
không muốn nhìn mặt nữa: Đấy là những bạn tình của nó... Này lại những
ảnh, những mùi soa, những thứ mà Lan cùng Hữu cho tôi làm kỷ niệm, tôi
không nở liền tay ngắm nghía nữa: Đấy là những di tích của nó để lại ở
đời... Quanh mình tôi lúc nào hình như cũng vây bọc bởi một vùng không
khí lạnh lẽo gớm ghê. Bỗng dưng tôi rùng mình. Bỗng dưng tôi bủn rủn.
Tôi chán nản. Tôi biếng nhác. Tôi không còn thấy có thú sống. Những cảnh
lọt vào mắt tôi, đều hiện ra màu thảm đạm. Những tiếng đưa vào tai tôi, đều
nghe ra những âm hưởng não nùng. Nhiều khi tôi bơ thờ như người mắc
bệnh thần kinh. Tôi mê mụ mà quên cả câu tôi vừa nói buông mồm. Tôi vơ
vẩn mà tìm cuốn sách chính tôi đương cầm trong tay. Ngoài hai buổi học,
hai bữa cơm, tôi lại về buồng nằm. Tôi lơ mơ như người buồn ngủ suốt
ngày, song không mấy đêm là ngủ được ngay và không giật mình thức giấc
lại hai, ba lượt. Đời trước mắt đã làm cho tôi phiền não. Đời trong mộng
cũng không cho tôi được sự nghỉ ngơi. Hễ nhắm mắt lại là tôi lại thấy thần
hồn bay lạc đi những đâu đâu. Hoặc là trong bóng hoàng hôn, một mình thơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.