tôi lạy thế nào, Lan cũng không nín nữa. Không làm thế nào được, tôi đóng
chặt cửa buồng lại. Rồi kéo ghế, ngồi bên Lan, gục mặt xuống bàn, tôi cũng
khóc theo Lan. Trong khi tôi khóc, tôi thấy tôi có đủ can đảm mà tự sát theo
Lan, nếu khi Lan có ý ấy. Chợt thấy Lan lay tôi mà gọi:
- Ngọc! Ngọc! Rồi hãy khóc! Lan bảo đã.
Tôi lau nước mắt nhìn Lan. Khuôn mặt Lan, sau một trận khóc, dưới một
ánh đèn hơi mờ, đã hiện ra một vẻ đẹp thần tiên, tôi chưa từng được thấy.
Lan cất giọng chua chát hỏi tôi:
- Bây giờ Ngọc không tin Lan nữa?
- Sao Lan lại nói thế?
- Thế sao Ngọc khuyên Lan quên Ngọc? Ngọc cho rằng Lan có thể quên
Ngọc được hay sao?
- Không phải thế! Nhưng Ngọc nghĩ Ngọc là một đứa chẳng ra gì. Nếu Lan
không quên Ngọc thì Ngọc phải hối hận suốt đời rằng: Chính Ngọc đã giết
Lan, đã giết cả hạnh phúc một đời của Lan!
- Thế thì Lan không giết Ngọc, không giết cả hạnh phúc một đời của Ngọc
hay sao? Như trong thư Ngọc viết: "Không được yêu Lan, Ngọc thề không
dám yêu ai nữa"...
- Nhưng Lan khổ, càng khổ thêm cho Ngọc!
- Ngọc tưởng vậy, nhưng Lan nghĩ khác. Lan thấy rằng nếu chúng ta không
quên nhau thì chưa hẳn đã tuyệt vọng. Nhưng cái đó còn tùy ở Ngọc...
- Sao lại thế? Lan nói rõ. Đầu óc Ngọc bây giờ đã mê mụ đi cả!
- Ngọc có thể, nhà hỏi đâu cho, cũng nhất định không lấy không?
- Cái đó thì đã đành!
- Thế thì được rồi! Chúng ta lại không có lúc làm được đủ nuôi miệng hay
sao? Đến lúc ấy, nhà không thuận, ta có thể bỏ nhà theo nhau được.
Câu nói cứng cáp của Lan làm cho tôi tỉnh ngộ. Do câu nói ấy, Lan đã sẻ
cho tôi một phần nghị lực. Tôi nhìn tương lai không thấy đen tối mịt mù