- Sao lại bỏ học?
- Thưa thím, nhà con bây giờ túng lắm. Con phải đi làm lấy tiền nuôi các
em con...
- Thế sao không viết thư cho chú, thím? Chú, thím trời cho có. Nếu biết nhà
túng, cũng có thể giúp đỡ được anh không đến nỗi bỏ học...
Trong khi thím tôi nói, tôi cho ngay là nói đãi bôi! Sau khi được biết cách
cư xử tàn nhẫn của một người cậu, tôi không còn tin tấm lòng quảng đại của
người đời. Thím tôi nói tiếp:
- Tội nghiệp! Thế làm ăn có khá không?
- Thưa mỗi tháng được có hơn hai chục đồng!
- Thôi thế cũng khá! Nhưng sao cho đủ được?
- Bẩm không đủ cũng phải đủ! - Tôi vừa nói vừa cười nhạt.
- Thôi, thong thả thím cháu sẽ nói chuyện. Bây giờ tiện xe, anh lên chơi với
chú. Các em không mấy ngày là chúng nó không nhắc.
Tôi tự thấy chối không nổi, đành cất tiếng "vâng". Bấy giờ tôi mới đưa mắt
nhìn Hữu. Tôi cứ chắc Hữu đối với tôi lúc ấy hẳn giữ một thái độ lạnh lùng
và rẻ rúng. Song khi nhìn thì gặp đôi mắt Hữu đương chăm chắm nhìn tôi
một cách đau xót, và vẻ mặt đã tỏ ra thực lòng cảm động về tình cảnh của
tôi. Thím tôi đã quay ra. Tôi và Hữu bước theo. Lúc nhường tôi đi trước,
Hữu còn nhìn tôi và mỉm một nụ cười ngày xưa. Cái hạnh phúc được yêu
lại trở lại với tôi. Cái nhan sắc dậy thì của Hữu, sự xa lâu mới gặp cùng làm
cho tôi sung sướng tê mê. Tâm hồn tôi như lại bị nắm chặt trong tay Hữu...
Lên xe, ngồi bên tôi, Hữu sẽ hỏi tôi bằng giọng trách móc:
- Anh tệ quá! Mấy lần em viết thư mà anh cũng không thèm trả lời nữa!
- Cái ấy thì anh có lỗi thật! Nhưng...
Tôi không sao nói tiếp được nữa! Vì tôi không sao tìm ra được một cớ để
gỡ lỗi cho mình. May Hữu cũng không vặn lại, chỉ trách thêm một câu:
- Mà Hà Nội với Phú Thọ, mấy hào tàu, anh cũng tiếc!