LÃN ÔNG - Trang 102

xong vài chén, một tiểu hoàng môn chạy hộc tốc đến tìm quan Chánh
đường theo lệnh của Chúa Trịnh.
- Thưa y sư tôn kính, tôi buộc lòng phải chia tay với cụ. Sau chuyến đi dài
ngày và mệt nhọc vừa qua, xin cụ cứ nghỉ ngơi tại nơi ở của mình. Nhưng
tôi dặn cụ đừng lúc nào rời nơi đó với bất cứ lý do gì vì ngày đêm đều có
thể có lệnh tìm cụ.
đứng lên trong phong cách hào hoa rất mực, quan Chánh đường đi ra xa,
trong lúc đó, dưới đôi mắt chăm chú theo dõi của viên quan hầu cận, Lê
Hữu Trác quay về chiếc cáng của mình. Ông không tỏ ra hối tiếc gì vì đã có
sự thận trọng trong việc kê đơn thuốc với rồi.
Từ trong đêm hoa đăng của những ngọn đuốc bập bùng, bỗng nhiên vô số
cặp mắt trẻ con níu kéo ông nhưng người thầy thuốc đang được tự do – còn
tự do được bao nhiêu thời gian nữa? – ông trở về lại với thế giới đầy ánh
sáng và những con người mạnh khoẻ. Và không còn gì khác đáng kể với
ông lúc này.

4.
Các học trò cũ chựcsẵn ở trước cửa tư dinh quan Chánh đường reo ầm lên
và bao quanh lấy vị lương y khi ông vừa mới xuống cáng.
- A, thầy về rồi!
Đây là các học trò ở kinh đô chưa có dịp đến chúc mừng thầy. Chú Soạn đã
báo cho Tống Thuần. Tống Thuần lại báo cho các bạn biết việc thầy được
vời ra linh đô, tất cả đổ dồn về đây đón nghe tin tức, họ đã mang đến nhiều
tặng phẩm và kiên nhẫn chờ đợi.
Sau những câu chào hỏi thường lệ, một bạn trong số họ vừa nói vừa cười:
- Thưa thầy, đến thăm thầy thật còn khó hơn việc gặp Ngưu Lang Chức
Nữ. Chúng con nghĩ rằng cứ đứng chờ ở đây thì không chú lính nào dám
cấm để nhập đoàn với thầy.
Dù đã mệt, nhưng lại vô cùng vui mừng, vị y sư nói:
- Vậy hãy đi theo tôi – rồi quay sang đám lính gác, ông nói – Những
người này là môn đệ và khách mời của tôi. hãy để cho tất cả vào.
- Soạn, Soạn ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.