LÃN ÔNG - Trang 107

thầy lang cung đình nối tiếp nhau chữa trị rất tốn kém. Những cô đồng với
nhiều bùa phép đến rồi lại đi, nhưng bệnh tình Thế tử vẫn cứ thế, kéo dài
năm này sang tháng khác.
Tử Hư liền hỏi ngay:
- Hoá ra như vậy là chưa bao giờ tìm được thầy thuốc có khả năng chẩn
đoán đúng đắn và đưa ra phương thuốc hữu hiệu sao?
Và Tài nói thêm:
- Phải chăng nên kết luận là các thầy lang cung đình đều bất lực chữa trị
cho Thế Tử, nhưng nhiều năm qua họ đã cố tình tìm mọi cách để không cho
một ai được làm tốt việc này. Họ có nhiều tay chân khắp nơi có toàn quyền
giám sát việc pha chế thuốc. Vậy thầy chúng ta có đề phòng mấy cũng chưa
đủ.
Mọi con mắt đổ dồn vào vị thầy đáng kính chỉ còn biết cười một cách nhẹ
nhàng và lắc đầu mà thôi.
Thuỵ Anh lên tiếng làm mọi người chú ý:
- Đây là một người bệnh bé nhỏ nhưng đặc biệt khoẻ mạnh vì cậu ta còn
sống sót đến nay qua nhiều đồ đệ của phái tiểu xảo, với những toa thuốc.
Có đúng không?
Dù đã có rất nhiều dấu hiệu mệt mỏi, vị y sư hình như vẫn rất thích thú
ngồi nghe các học trò nói chuyện. Đôi mắt thầy từ vẻ nghiêm trang chuyển
rất nhanh sang niềm hoan hỉ đã xác nhận điều đó.
Nhưng đến khi nghe thầy nói với Soạn "Ta uống nhiều rồi, bây giờ cháu
hãy đem cho ta một chén trà" thì tất cả đều biết rằng đã đến lúc nên rút lui.
Mắt dán vào đám học trò đang kéo nhau ra về, chú Soạn rót tràn bình trà.
Bị giằng co giữa công việc của mình là người phục vụ và lòng ao ước bay
nhanh đến gặp Tống Thuần, trông chú ta giống một con chim non tội
nghiệp đang kéo lê chiếc cánh gãy. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt vào vai chú.
Tống Thuần nói:
- Từ nay đến mươi ngày nữa, nếu chú còn muốn, tôi có thể dẫn chú đi
xem bầy voi nhưng phải xin phép thầy trước.
- Thưa anh, vậy em xin thề làm trâu ngựa cho anh.
Một nụ cười làm tâm trí Soạn sáng lên. Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.