LÃN ÔNG - Trang 131

Ông nói toạc ra khi nhận thấy có cơ hội để làm vợi nhẹ con tim đang căm
giận:
- Kính tâu Lệnh bà, về trường hợp của Thế tử kế nghiệp, từ lâu người ta
đã dùng không cân nhắc những vị thuốc làm giảm lượng máu và giảm thiểu
sức sống. Như vậy đã làm tổn thương cơ thể và làm tăng thêM chứng cổ
trướng. Vì thế, tôi đã chỉ dẫn dùng những vị thuốc làm khoẻ người như
bạch truật giúp bổ dưỡng, lợi tiểu, mau tiêu và địa hoàng là chất kích thích
có tính khai vị và khử lọc. Tôi xin khẳng định là những vị thuốc ấy có thể
bốc cho Thế tử mà không lo lắng gì.
Một sự im lặng đang ngự trị mà nếu kéo dài sẽ trở nên chóng mặt.
Ông kêu to lên:
- Tâu lệnh bà, nếu còn chút hoài nghi trong suy nghĩ của Lệnh bà, mong
bà biết chọ trường hợp xảy ra điều đáng tiếc, tôi xin nhận lấy sự trừng phạt.

Nhưng bà Chánh cung cười, bà chấp thuận để người ta bốc ngay cho con
trai mình phương thuốc trên. Quan nội sai mang lệnh đó hoả tốc đến Đông
cung.
Thấy thuốc Châu nói với y sư:
- Ngài thật tuyệt! Tôi vui mừng được cất bước hiên ngang đi theo ngài
đến tận phòng Chè, ta có chuyện để ngắm nghìa những bộ mặt tiu nghỉu
của bầy lang băm đó.

Cho dù rất cảm động trước nhiệt tình của thầy thuốc Châu, Lê Hữu Trác
vẫn im lặng, ông đang trong cơn xúc động choáng váng. Vừa rồi ông đã lấy
mạng sống của mình để bảo đảm. Ừ được, nhưng còn việc lấy mạng sống
của toàn bộ gia đình mình thì sao? Cứ tưởng những bậc thầy cao cả về y
học ở kinh đô này đều là những tay cự phách đầy năng lực thần diệu, thì ra
sự hiểu biết của họ chỉ tóm gọn trong một số khái niệm mơ hồ về "phong"
và "hoả". Người ta cứ tiếp tục tụng những sách thuốc mà càng tụng người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.