LÃN ÔNG - Trang 196

khẽ thôi.
Lúc này ý kiến của cậu bé là lời của một nhà hiền triết mang chòm râu bạc
trắng.
Người thầy thuốc tự thấy thoải mái không cần giấu giếm Thế tử điều gì.
Ông thì thầm:
- Đông cung đã nhìn đúng. Bị quan Chánh đường đẩy ra khỏi ngôi nhà
ẩn cư ở Hương Sơn, thần bị cưỡng bức và bắt buộc phải sống nơi đây.
Không có gì ràng buộc thần với chốn kinh đô này cả, nhưng niềm ước vọng
được chữa khỏi bệnh cho Đông cung đã ám ảnh thần hơn cả việc trở về
Nghệ An. Nhưng sau sáu tháng nỗ lực và ngoài một vài cải thiện đáng kể,
thần vẫn không hiểu được Thế tử đau bệnh gì.
Thế tử nói:
- Ta biết điều đó. Ta nằm vào chương Y âm án.
- Tâu Đông cung, sự thật là như vậy, trường hợp bệnh của Đông cung
quả là ít thấy dưới bầu trời này. Nếu trí nhớ của Đông cung chấp nhận việc
thóat khỏi những chu kỳ thời vận thì nỗi đau thân xác phải chịu đựng chắc
chắn có thể chữa khỏi được. Trừ phi có một kỹ năng khác trong một hệ
thống chữa bệnh hoàn toàn khác đề xuất được những phương thuốc mới. Vì
thế theo lời thỉnh cầu của thần, Chúa thượng đã ban chiếu mời một thầy
thuốc Tây phương đến hầu bệnh cho Thế tử. Dám xin Đông cung tha thứ
cho thần!
- Cho ta à? Nhưng đối với lão sư, một sự hy sinh như vậy có nên
chăng?
- Tâu Đông cung, không có gì quan trọng. Danh tiếng của một thầy
thuốc không có nghĩa lý gì với việc chữa bệnh cứu người.
- Vì ta là Thế tử của lão sư, có phải vậy không?
Nằm dựa vào ghế bành, Thế tử đưa đôi mắt rộng nhìn y sư trong một cái
nhìn như vô định.
Vị y sư trả lời, giọng chùng xuống:
- Bởi vì Thế tử là người bệnh nhỏ bé của thần… - trong khi đó một
bàn tay nhỏ đặt lên bàn tay ông và bóp nhẹ.
Khuôn mặt trẻ con rạng rỡ như một vì sao mới mọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.