LÃN ÔNG - Trang 199

khuôn mặt son phấn.
Trong hai người đang trịnh trọng đến diện kiến Thế tử, một người có vẻ
nghiêm nghị lạnh lùng và nặng nề, còn người kia thì duyên dáng kiểu cách
và nhẹ nhàng. Đông cung Thế tử hướng về phía họ, đôi mắt khó hiểu.
Một giọng nói không biết từ đâu ra lệnh:
- Cho họ đến gần để hầu bệnh.
Quan thông ngôn còn chưa kịp dịch thì người ngoại quốc bộ dạng nặng nề
kéo người bạn đồng sự lại gần trong lúc các nội thị lấy chiếc hộp ra đặt lên
bàn bên cạnh.
Người thầy thuốc phương Tây lịch sự nghiêng mình trước Thế tử, mớ tóc
quăn trắng cuộn tròn như vỏ kén mà không thấy chiếc nào động đậy cả.
Giọng nói đều đều, ông trình bày nỗi buồn sâu sắc khi nghe nói đến bệnh
tình của Thế tử và xin cho ông biết cơn bệnh để tìm cách cứu chữa.
Quan thông ngôn dịch rất nhanh không bỏ sót một từ nào với sự gật gù của
người nước ngoài mặc áo quần màu sẫm.
Một hồi im lặng tiếp theo. Vị y sư đứng cạnh giường Thế tử cúi mình
xuống. Phải chăng vì sự có mặt trang nghiêm của Chúa thượng phụ thân
nên không cho Thế tử trả lời? không phải thế! Sau khi trịnh trọng gật đầu,
Thế tử đặt một câu hỏi như hàm ý khẳng định với người nước ngoài mặc áo
màu xám:
- Ông nói được tiếng ta, hình như vậy.
Ông này đáp lại:
- Tôi nói rất dở.
Đằng sau bức màn.
- Đó là điều làm nên sức mạnh cho âm mưu gây loạn của bọn người
phương Tây đến từ xứ đàng Trong (Chúa Trịnh nói với quan Chánh đường
ngồi bên cạnh). Họ học tiếng nói , phong tục tập quán và tôn giáo của
chúng ta để thống trị đầu óc chúng ta dễ dàng hơn. Đó là một âm mưu
chiến lược đáng gờm.
Quan Chánh đường nói:
- ngay lúc này, chúng ta phải biết tận dụng khoa học chữa bệnh của họ.
Còn việc trị vì, rồi Chúa thượng sẽ tính sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.