LÃN ÔNG - Trang 206

đầu: không, dứt khoát không. Đức bà thánh mẫu ngày thường thì lạnh nhạt
khủng khiếp lúc này cũng đang nhìn bà Chánh cung, nét tôn kính có vợi đi
trong niềm trắc ẩn khác thường…
Chúa thượng xúc động, tập trung nhìn vào quan Chánh đường, ông này
thấy thế liền quay đi, Chúa đang đợi ở ông một ý kiến sáng suốt.
Quan Chánh đường thưa:
- Tâu Chúa thượng, bằng mọi giá phải cứu cho được Đông cung Thế
tử.
Và trong lúc này, thầy thuốc Nguyễn Quý nổi tiếng về khoa tim đặt ngay ra
một câu hỏi mà từ nãy đến giờ không một ai dám nêu ra:
- Việc chọc thủng vùng bụng để tìm và hút ra chất nhờn có mủ có quá
đau không, liệu Thế tử có thể chịu nổi không?
Quan thông ngôn dịch rất trôi chảy câu hỏi mà chính ông ta cũng tự đặt ra
cho mình.
Nhà phẫu thuật Pháp nói:
- Xin đừng nghĩ rằng chúng tôi vô cảm. Nhiệm vụ của chúng tôi là
làm cho người bệnh bớt đau đớn chứ không phải hành hạ họ. Vì chúng tôi
chưa có phương pháp nào hữu hiệu làm dịu đi hoặc làm cho người bệnh
mất cảm giác. Tôi sẽ nói dối nếu khẳng định sự mổ xẻ này là không đau
đớn nhưng điều đó còn phụ thuốc vào bàn tay chuyên môn nữa. Nó sẽ làm
cho Đông cung có cảm giác đón nhận một lưỡi giáo đâm vào sườn. nhưng
thật ra không có cách nào khác, một sự đau đớn tạm thời hay là cái chết.
Quan thông ngôn vẫn dịch lại với sự ghê sợ. Ông cảm thấy mình bị giám
sát bởi ông linh mục kiêm thầy thuốc quỷ quái này biết rất rõ tiếng ta. Rất
khó cho ông làm dịu tình hình.
Ông ngừng lặp lại lời cầu xin "Cúi xin Chúa thượng rủ lòng tha tội cho bề
tôi hèn mọn này!"
Một tiếng nức nở lọt ra từ sau bức màn của bà Chánh cung bị ghìm lại
trong khi tiếng trống điểm canh năm vang dội từ xa lên màn đêm buồn
thảm.
Ông linh mục kiêm thầy thuốc nói rất nhiệt tình:
- Những ai đau khổ đều rất gần với Chúa và nằm trong sự cầu nguyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.