LÃN ÔNG - Trang 49

Giống như người ta nhẹ tay gỡ đi mảnh băng nhọt, cuối cùng trời sáng ra
trả lại cho muôn vật hình thù và danh xưng của chúng. Cái vệt tối sẫm và
kéo dài nơi kia dọc theo triền sông mà chú cho đó là vùng ngoại ô thành
phố là bức tường thành Vinh. Còn những chấm đen thui trên các công sự?
Là những người lính gác. Và những con chim đen sì không vỗ cánh? Đó là
những tháp vọng lâu nhiều tầng. Còn những đống khổng lồ ủ rũ kia là
những ụ cờ. Ở vùng ranh giới này, người ta đồn rằng tuy đã có cuộc hưu
chiến kéo dài trên một trăm năm nay nhưng không bao giờ có hoà bình thật
sự. Nhìn lên không, Soạn cảm thấy một vẻ gì khiêu khích và gây tang tóc
làm chú ta bất giác quay đầu về phía các tay chèo. Nhưng lúc ấy, "đối thủ"
của chú lại đang ngáy rõ to, miệng há hốc như cá chép.

Từ gian bên trong chú nghe tiếng gọi. Lúc này, chú nhìn theo bầy chim
mòng đang bay từ biển vào qua cửa cảng. Chúng cũng kêu lên giọng nằng
nặng như ông chủ:
- Soạn! Soạn!
Vẻ hơi tiếc, chú chạy đến lễ phép cúi mình trên bậc cửa gian tiếp khách:
- Thưa ông, con đây.
- Con chạy đi đâu từ nãy đến giờ? Sao khi ta goi không nghe con trả
lời? Con còn chờ đợi gì mà không mang ra đây cho ta thau nước rửa mặt,
bình trà đậm và cơm sáng?

Chú đi lui vào gian trong cũng là nhà bếp, nơi đây thượng lên một bếp lò to
bằng gỗ lim. Xem ra giấc ngủ đêm qua không thay đổi được tính khí của
ông chủ. "Và bây giờ lại bắt đầu đây" chú vừa nói trong nỗi bực dọc vừa
chuyền nước từ chiếc vại sang chậu thau. Ở đây, mọi việc còng lên lưng
chú. Chú hy vọng ra đến kinh đô, tình hình này sẽ đổi khác.

Mang nước rửa mặt lên xong, chú bắt tay vào quạt lò. Chú nghĩ nếu muốn
có chút may mắn chạy đi xem đàn voi thì tốt nhất là bếp lò phải bắt lửa thật
nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.