LÃN ÔNG - Trang 51

hả muốn gặp mặt ta, quan Thự trấn tỉnh nhà đã phái đến đây một toán lính
hộ tống vì sợ ta lạc đường mà thời gian thì gấp lắm rồi.
Chú đưa mắt nhìn ông chủ. Phải chăng cụ đang tự giễu mình? Chắc còn có
nhiều điều tế nhị mà chú không hiểu nổi. Chú chỉ quá tơ tưởng đến bầy voi.
Trên môi cụ đã thấy nở một nụ cười thay cho hai nếp nhắn lo âu mà chú rất
ghét khi nhìn vào.
- Con đi báo với họ ta đang lên đây.
Dùng xong bát cơm, vị lương y đang xỉa răng. Soạn cho rằng đã đến lúc:
- Thưa ông, con có thể đi theo cụ được không?
- À, đó là một ý kiến. Nhưng ta cần con cùng đi vbta đến nha môn để
làm gì?
- Xin cho con đi với cụ. Con sẽ không làm phiền cụ đâu, con chỉ xin
làm thằng nhỏ chạy theo sau cáng cụ, con van xin cụ.
Hơi bối rối ông nhìn thẳng vào chú. Ngoài ánh lửa ánh lên trong đôi mắt thì
những lời nói của thằng bé toát lên cả một sự nhún nhường sâu sắc. Hỡi
quỷ thần thiên địa ơi, thằng nhãi ranh này định bày trò gì nữa đây? Ông
cảm thấy muốn chinh phục nó.
- Xin thưa, ông chủ đồng ý chứ? Cụ nói đi, cụ đồng ý chứ?
Rõ là chú nhất quyết không chịu để ông từ chối, lúc này chú tỏ ra cứng đầu,
rất phù hợp với đầu tóc bù xù và xứng đáng với biệt hiệu Xoáy Trâu.
- Đủ rồi! Hãy làm những gì ta đã dặn. Trở về thuyền đi, sắp xếp lại các
thứ và chờ đấy! Hiểu rồi chứ?

Và ánh lửa trong đôi mắt chú vụt tắt. Chú tung một cú đá giận dữ vào đống
dây thừng trên boong thuyền ngay khi nhìn thấy những tên lính ấy, chú biết
ngay mà. "Soạn khốn khổ ơi! Rõ chưa, mi chỉ là một thằng u mê mà thôi",
giọng bà Tuyết văng vẳng bên tai chú. Chú nhún vai, hầm hầm bước qua
chiếc cầu tàu nhỏ đi về phía bờ sông. Rồi đây đến kinh đô, chẳng việc gì
và cũng chẳng ai ngăn cản chú đi xem bầy voi được đâu.


Ngày thứ mười tám này, từ chiếc thuyền mành, Lê Hữu Trác lên bộ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.