LÃN ÔNG - Trang 53

của một con người không còn thuộc về bản thân mình nữa. Lâu nay mãi
sống theo sở nguyện của mình đã làm cho ông quên đi những sự thực đau
lòng. Bỗng nhiên, các đồ vật chung quanh biến thành những bức chạm nổi
khủng khiếp. Những vàng và son trên các cột nhà ra tuồng khiêu khích, các
binh khí nghi trượng trên giá đỡ trở nên sắc nhọn hơn. Quan Thự trấn tạm
quyền cười mỉm nhưng cặp quai hàm đưa lên đưa xuống như chiếc bẫy, cặp
mắt giống hai viên đá lửa, đôi lưỡng quyền nhô cao như hai lưỡi dao sẵn
sàng tuốt ra từ vỏ. Ông ta nói:
- Thưa y sư tôn kính, cuộc hành trình của cụ là một công việc cực kỳ quan
trọng không cho phép một phút chậm trễ. Hạ quan đã đợi cụ từ hơn mươi
ngày nay. Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa mà con đường ra kinh
đô còn dài lắm. Vậy cụ nên lập tức lên đường, đã có những tên lính mạnh
khoẻ nhất hộ tống cụ trên đường dù có phải thay đổi nhiều lần những khi
cần thiết.

Quan Thự trấn tạm quyền ra lệnh tập trung ngay một toán lính hộ tống chọn
từ trại lính trong thành, chuẩn bị săn năm quan tiền để tiêu pha dọc đường
và cho triệu ngay tức khắc viên quan hộ tống đến.

Giờ khởi hành quyết định vào giờ ngọ. Lê Hữu Trác cáo lui, lòng tự hỏi
đầy lo âu, lão quan hộ tống mà người ta áp đặt cho mình thuộc hạng người
nào đây? Lại một ông thần giữ đền trong tay lắm quyền lực ném vào đây để
quấy rầy ta, không phút nào cho ta nghỉ ngơi, một tên cai tù khắc nghiệt mà
ta phải vui lòng hay miễn cưỡng chấp nhận suốt chiều dài cuộc hành trình
báo hiệu nhiều điều này. Ôi chao! Sự mỉa mai tàn tệ nào mà số mệnh trêu
đùa ta bằng cách chất đầy phiền muộn lên đầu ta mà bấy lâu ta đã tránh
được!

Lúc trở về chiếc thuyền buồm ông để lộ vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn vào.
Soạn muốn lập tức co cẳng chạy trốn.

Giờ ngọ qua đã lâu, quá nóng ruột, Lê Hữu Trác cảm thấy ruột gan rối bời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.