LÃN ÔNG - Trang 93

Trong lúc này anh thầm thì "Thầy đã bị chỉ định ăn ở tại đây và đặt dưới
mệnh lệnh của Chúa Trịnh mà đại diện là quan Chánh đường rồi".
- Tại sao bắt ta phải chịu đặt mình dưới ách của họ? Người thầy cao niên
của các anh không hề thay đổivà hy vọng bằng một sự từ chối kiên quyết sẽ
được ăn ở nơi nào tuỳ thích.
Vừa nói ông vừa mời Tống Thuần uống trà Soạn mang tới.

Rõ ràng, trong đầu vị y sư không phải chỉ lo chữa bệnh cho một trường
hợp duy nhất là vị Thế tử nhỏ tuổi. Cho dù cái đầu của cụ còn hay mất là
tuỳ thuộc vào việc đó nhưng chắc chắn vẫn không quý hơn lối sống tự do
của con người rừng núi như thầy.Không có gì ngạc nhiên, thầy vẫn luôn là
một con người độc đáo.

Tống Thuần nghĩ, trong trường hợp này, tốt hơn là giữ lại những lá thư với
những lời chúc mừng phấn khích trước vinh dự lớn lao và tin tưởng sâu
sắc vào học vấn uyên bác làm cho thầy thành công ở đây, nơi mà các thầy
lang trong triều đã thất bại. Những lá thư như vậy, trong trường hợp này
xem ra bất lợi. Thôi thì cứ để các bạn tự lo lấy vào một dịp khác vậy!

Khi Tống Thuần ra về, có người chạy theo sau lưng kéo vạt áo, đó là chú
Soạn:
- Thưa anh cả, em rất muốn xem bầy voi của kinh đô, anh có thể cho em
biết chúng ở đâu không?
- Tôi không chắc là chú có thể thấy được những con voi to nhất trong phủ
chúa và bầy ngựa đẹp nhất. Song nếu chú kiên nhẫn chờ được, tôi ẽ đưa
chú đến Trại Voi, có người bà con với tôi làm việc ở đấy,nhân thể chú sẽ
xem họ huấn luyện voi.
- Ôi thật à? Vậy cho em được hoá kiếp thành trâu ngựa của anh cả để được
sai khiến!
Và Tống Thuần nói giọng đùa vui:
- Chí it cũng phải như vậy chứ! Chú em ạ! Nhưng bây giờ hãy chạy ngay
đến với thầy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.