kiến thì nó đã nổi cơn phẫn nộ và bạn bỗng thấy bạn như đang thách thức
nó chứng tỏ mình. Trong trường hợp câu chuyện căn phòng số 6 thì chỉ có
một cách để cho Loonie cảm thấy hả giận.
Vì thế một ngày kia, tôi đã vào trong kho chứa hàng, gỡ tấm đậy Juicy
Fruit màu xám trên tấm vách tôn với hơi thở nóng hổi và hôi rình của
Loonie trong lỗ tai. Thực ra tôi cũng chẳng muốn đến đây. Phải đi từ kho
củi đến xưởng giặt rồi sau đó chui lên cầu thang một cách nhọc nhằn có vẻ
là chuyện phiêu lưu. Căn phòng sặc mùi giẻ lau và các-tông ẩm, tim tôi đập
nhanh đến nỗi khiến tôi buồn nôn. Tôi thở hổn hển và đổ mồ hôi, nên khi
lần đầu tiên áp đầu vào tấm vách tôn, cái trán tôi trượt lướt trên lớp sơn nâu.
Hoá ra là chẳng cần đến cái lỗ nhòm kia mới chứng minh được cho sự
khẳng định của Loonie. Tiếng kin kít của chiếc giường kê bên cạnh cửa,
tiếng vỗ trên da, và những tiếng thì thầm khe khẽ xuyên qua tấm vách cũng
đủ làm bằng chứng. Nhưng chút keo dán kia là một sự khiêu gợi.
Tôi lột nó ra, áp mắt vào lỗ trống và ở lên một tiếng ngạc nhiên mà có lẽ
bên kia vách cũng nghe. Bởi vì những gì tôi thấy trước tiên, cách đó không
tới nửa thước, là một bộ mặt đàn bà lòe loẹt son phấn đang quay về phía tôi.
Cặp mắt màu xanh của bà đang mở ra nhưng không nhìn tập trung. Những
lỗ chân lông trên mặt khá lớn, và da của bà bóng lên vì mướt mồ hôi bên
dưới mớ tóc quăn đong đưa. Tôi lùi lại thật nhanh đến nỗi đập đầu vào hàm
răng trước của Loonie. Chúng tôi loạng choạng trên mấy tấm ván trần, suýt
soa nhăn nhó, và có sự lặng im ở phòng bên cạnh. Chúng tôi điếng người,
chờ đợi cánh cửa kia mở tung ra. Tôi cảm thấy một vết thủng ở sau đầu
mình.
Sau một lúc lâu, tiếng giường kin kít lại tiếp tục, tiếng một người đàn
ông lầm bầm, và những hạt chuỗi khua rổn rảng. Tôi nhìn qua khoảng trống
của cái lỗ nhòm và quay lại phía sau thì thấy Loonie đang cười không thành
tiếng. Tôi chỉ ngón tay cái về hướng cái cửa, nhưng nó lắc đầu. Ít nhất là