LẰN RANH SINH TỬ
LẰN RANH SINH TỬ
Tim Winton
Tim Winton
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 2
Chương 2
Tôi lớn lên trong một ngôi nhà vách ván tại một thành phố xay lúa, và
cũng như mọi người khác ở đây, tôi đã học bơi ngoài sông. Biển cách xa
đây nhiều dặm, nhưng trong mùa thu thì hơi nước muối tràn vào trên các
ngọn cây của vùng thung lũng. Ban đêm, tôi thường nằm nghe tiếng sóng
vỗ mạnh vào bờ. Mặt đất bên dưới chúng tôi như kêu 0 o. Tôi thường leo ra
khỏi giường, nằm trên sàn ván cây thông và nghe đầu mình bưng bưng.
Trong âm thanh này có một sự đơn điệu, buồn tẻ. Nó vang lên trong mọi
tấm ván của ngôi nhà, ngay trong xương cốt của tôi, và trong những cơn
giông bão mùa đông, nó vang to giống với tiếng súng hạng nặng hơn là
tiếng nước. Tôi nghĩ về những cuộc tấn công huỷ diệt, những câu chuyện
của mẹ tôi về các cuộc dội bom suốt đêm, chuyện bà đã cùng với ông bà
ngoại tôi chui ra khỏi hầm đất để nhìn thấy sự tan tành của nhiều khu phố.
Một vài buổi sáng mùa đông, tôi mở rađiô trong giờ điểm tâm, chực nghe
về những bản tin nói rằng nhiều mảng lớn của khu vực này - hàng rào,
đường sá, rừng cây và đồng cỏ - đã bị chìm vào trong biển, tất cả đã bị
nghiền nát như những miếng bánh.
Cha tôi vốn sợ biển cả, còn mẹ tôi thì có vẻ dửng dưng với biển, và về
điểm này, họ là điển hình cho dân trong vùng. Khi còn là đứa con trai mới
lớn, tôi thấy đây là tình trạng chung của hầu hết dân cư ở đây, họ đều lo âu
hoặc có thái độ nước đôi đối với cây rừng xung quanh. Ớ Sawyer, người ta
sống gắn liền với nhà máy xay, thành phố và con sông. Vào ngày chủ nhật,
những người làm trong nhà máy cưa thích chèo thuyền xuôi dòng ra nơi
nước nông và rộng của cái vịnh nhỏ để câu cá bạc, cá đầu bằng. Cha tôi
thường đi theo họ. Thậm chí tôi không còn nhớ được ai là chủ nhân của