LẰN RANH SINH TỬ - Trang 129

nữa, nhưng khi tôi đẩy chiếc xe đạp vào trong khoảng đất trống thì bà ta
bước ra hàng hiên với con chó, nó sủa lên rồi lao đến mừng tôi. Bà ta bước
khó khăn trên đôi chân. Bà mặc một chiếc quần Levi’s cắt ngắn. Dù ở dưới
này tôi cũng có thể nhìn thấy màu băng trắng nơi đầu gối của bà.

- Tôi chỉ đến để lấy tấm ván của tôi - Tôi nói, tay còn vịn chiếc xe đạp.

- Có cà phê đấy - Bà nói.

- Không, tôi chỉ lấy tấm ván thôi.

- Pikelet, cậu không cần phải lấy cái tấm ván chết tiệt ấy.

- Nhưng tôi phải đi đây.

- Ồ, chuyện gì cũng mặc - Bà nói, tựa người vào thanh chắn hàng hiên -

Tôi xin lỗi đã gắt gỏng với cậu hôm ấy. Thật là tầm bậy.

Tôi vẫn đứng yên.

- Nào, vào uống cà phê đi. Thôi hãy hết giận đi mà.

Tôi do dự. Dù sao gió nhẹ đang từ ngoài biển thổi vào và thực ra tôi

chẳng muốn quay đi lúc này để đạp xe thẳng về thành phố. Thế nên tôi dịu
lại và bước lên hàng hiên.

Trong nhà trông thật hỗn độn với những đĩa bát, ly cốc và vỏ chai vương

vãi khắp nơi. Cái bồn rửa bát giống như một bãi phế thải và thứ gì cũng bốc
mùi rác rến.

Thấy thương hại cho sự khập khiễng của bà Eva nên tôi bước tới tự

mình bưng ly cà phê. Tôi trở ra ngoài hiên và ngồi ở một khoảng cách an
toàn.

- Hôm ấy tôi quá bực bội - Bà nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.