LẰN RANH SINH TỬ - Trang 154

Chẳng thấy tăm hơi tấm ván Brewer đâu cả. Khi đã tỉnh táo lại, tôi thấy

mình đã bị ủi đi xa cả tón trăm mét, phần lớn là ở dưới nước. Cách duy nhất
để trở về nhà là phải bơi.

Phải mất khoảng một giờ tôi mới bơi tới các vách đá, và có lẽ thêm ba

mươi phút nữa mới leo được lên. Tôi đã bị say sóng trong khi bơi đứng,
chống chỏi với dòng nước ngược. Cuối cùng khi không biết còn sức để cầm
cự được bao lâu nữa thì tôi nhập được vào phía sau một cuộn sóng lớn nhẹ
nhàng, nó đặt tôi xuống một gờ đá, và từ đó tôi đã có thể chầm chậm bò đến
nơi an toàn.

Về đến nhà ông Sando, tôi cố gắng để đừng động đến những gì trong

nhà này, nhưng tôi khát quá. Bà Eva bắt gặp tôi đang ừng ực uống nước lấy
từ trong bồn nước mưa.

- Pikelet đấy à?

- Tôi vừa mới đến - Tôi đáp khàn khàn.

- Thấy cái xe đạp của cậu. Đi đâu về vậy?

Tôi nhún vai, nhưng tôi đang đứng đây với bộ đồ lặn và hai đầu gối rỉ

máu.

- Tôi đi đây.

- Vào đây đã.

- Không, tôi phải đi mà.

- Trời ơi, cậu có nghe tôi không, nhìn cậu kìa. Hãy lên nhà đi.

Tôi chậm chạp bước lên các bậc thang để tới nơi hàng hiên.

- Cậu đi ra đó một mình, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.