LẰN RANH SINH TỬ - Trang 156

Tôi lắc đầu, không nói gì được.

Chẳng có gì vui vẻ nữaế Tôi không biết là mình còn ở đây khi ông ta trở

về nữa không.

Bà ta cầm đến một nắm bông gòn và một cái chai đựng một thứ gì có

màu nâu đen. Tôi nhắm mắt lại.

- Chúa ơi, sao tôi lại nói với cậu chuyện này?

Tôi chỉ có thể nhún vai.

- Này, Pikelet - Bà nói khe khẽ. Cậu không nói gì hết chứ?

- Không.

Bà nhìn tôi khen ngợi, và khi bà mở nắp cái chai, rót thuốc sát trùng vào

miếng bông gòn, tay bà run run. Bà đỡ lấy cằm tôi, nghiêng cái đầu để áp
một miếng bông lạnh vào lông mày tôi và tôi cố không nhăn mặt.

Bà đặt lọ thuốc xuống, sờ soạng mấy ngón tay trên tóc tôi một lát để tìm

cục u trên sọ. Tôi nhìn vào mớ lông vàng hoe dưới rốn của bà, nơi chiếc áo
gió bị kéo lên.

- Cậu sẽ không sao đâu.

Bà đứng cách tôi chỉ vài tấc. Người bà toả ra mùi bơ và dưa leo cùng với

mùi cà phê và thuốc sát trùng. Tôi muốn áp mặt mình vào cái bụng ấy và
ôm ngang người bà, nhưng tôi cứ ngồi yên ở đấy cho đến khi bà bước đi.
Đến lúc ấy tôi mới đứng lên và ra về. Tôi chẳng buồn nghe những gì bà nói.
Tôi chậm rãi đạp xe về nhà với thân mình trầy trụa và bôi đầy những thuốc.

Tối hôm ấy, trong khi hơi ấm ban ngày rút dần vào dưới tán rừng, tôi

ngồi tựa người vào một gốc cây karri và hút điếu bồ đà mà Loonie đã mang
đến cho tôi. Đến bữa tối, tôi ăn miếng thịt sườn một cách thận trọng, lo lắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.