LẰN RANH SINH TỬ - Trang 87

ống nhòm nhìn ra các lườn đất ngoài kia, ông đang trông ngóng chờ đợi
trong lúc chúng tôi đi học, và chúng tôi nhìn thấy những tầm ván lướt dềnh
dàng, chịu sóng lớn nằm chờ sẵn sàng bên dưới nhà ông. Chẳng có gì khác
để làm ngoài việc chờ đợi.

Cha mẹ tôi hẳn đã không có một ý nghĩ gì về những điều mà tôi đang

chuẩn bị làm. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng họ đã chấp nhận những chuyện tôi kể
về ông Sando. Ông này theo tôi nói, chỉ là một người thỉnh thoảng cho
Loonie và tôi đi nhờ xe, thỉnh thoảng cho chúng tôi làm những việc lặt vặtể
Không biết cha mẹ tôi có tin vào những câu chuyện ấy hay không, nhưng
họ chẳng bao giờ hạch hỏi tôi về việc này. Họ không đa nghi như ông bố
của Loonie.

Ông Sando đến đón chúng tôi trong lúc cánh tay Loonie hãy còn bó bột.

Đêm qua chúng tôi thức giấc vì tiếng sóng gầm nhưng hai đứa chúng tôi

chẳng ai nói gì. Nếu ngày mai là ngày đi lướt sóng thì chỉ có một đứa trong
chúng tôi có thể chèo ra với ông Sando. Sau khi thức giấc, chúng tôi đã nằm
lặng im nhiều giờ, và khi nghe tiếng xe Volkswagen của ông Sando chạy
rào rào trên con đường vào nhà thì chúng tôi nhanh chóng mặc quần áo và
rón rén đi ra khỏi nhà. Nhưng đến khi đi hết khúc đường sình lầy, nơi chiếc
xe đang lụp bụp nổ máy thì Loonie rẽ quặt vào một con đường tối.

- Nó làm sao vậy - Ông Sando la lớn và quay cánh cửa xe xuống.

Tôi nhún vai, nhưng tôi đã hiểu vì sao.

- Thế ra nó không muốn đi, dù chỉ để xem thôi sao?

- Không - Tôi nói - Nó không muốn đâuể

- Thôi, vào xe đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.