LẰN RANH SINH TỬ - Trang 89

- 0, ăn thua gì, ông Sando nói. Ai cũng nhát cả. Vì thế cho nên chúng ta

mới làm cái trò quái quỷ này.

- Ông muốn nói là…?

- Phải, chúng ta đối diện với nó. Chúng ta nếm, chúng ta ăn, rồi chúng ta

ỉa nó ra và hát bài thánh ca.

Ông ta phá lên cười. Tôi cũng cười vì thấy ông cười, nhằm che đậy cái

sợ của mình.

Khi chúng tôi chạy qua khỏi Mũi đất thì trong vịnh đã dậy sóng, những

ngọn sóng sủi bọt và phủ đầy hơi nước. Những con sóng vỗ bờ dâng cao
tràn qua các tường chắn và tuôn vào cửa sông. Đại dương giống như một
bãi chiến trường, tiếng lao xao không ngớt nghe rõ hơn cả tiếng xe chạy.

Ông Sando dỗ dành chiếc xe cho nó leo lên con đường mòn và vượt qua

gờ đất cuối cùng. Xe đi rất chậm nhưng tôi cũng chẳng có gì vội vã. Khi
ông tắt máy chiếc xe thì tiếng ầm ầm của sóng biển nghe thật dễ sợ. Ông
đeo ống nhòm vào trong khi tôi cố nhìn kỹ về phía nam, qua vùng ánh sáng
bình minh. Bên kia sự xôn xao dưới chân các vách đá, mặt biển êm ả một
cách lạ thường. Lại còn có một luồng gió nhẹ từ phía sau lưng chúng tôi
thổi ra ngoài khơi, như thế có nghĩa là bão còn ở xa khoảng một ngày nữa.
Ánh nắng ban mai làm cho mặt nước óng ánh hiền lành và trong mấy phút
liền chẳng có gì nhiều để ngắm, chẳng có

gì cả, và tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm chạy qua trong người. Tôi thấy

là mình đã qua khỏi cơn nguy khốn. Rồi ở một dặm ngoài kia tôi nhìn thấy
một màu sáng trắng đột ngột. Một vòi nước phun lên từ vỉa đá ngầm trông
như đám bụi được hất tung lên từ một đoàn xe tải lớn, và sau một vài giây
thì tiếng động của nó vang đến tận chỗ chúng tôi. Giờ đây đó là thứ tiếng
khiến cho một đứa con trai bừng tỉnh từ một cảm giác dễ chịu mơ màng.

- Nào, Pikelet, ông Sando nói. Coi như chúng ta nổi hứng sáng nay vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.