LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1141

Thư sử đời nào chịu nghe, lệnh cho hai tên sai dịch lôi lão nho đồng ra

ngoài lán. Lão khàn khàn hét lên một tiếng, rồi thò tay ôm chặt lấy cái cột
không chịu rời. Hai tên sai dịch khó khăn lắm mới gỡ được lão ra, kéo lão
tới đại sảnh trung tâm.

Các thí sinh trong lều thi Trấn Đường lặng ngắt như tờ. Màn huyên náo

vừa rồi thật vừa khôi hài lại vừa đáng buồn, lão nho đồng đã gần 60 tuổi,
thi liền 40 năm vẫn không được danh học trò, cả đời này coi như hoang phế
bởi nghiệp thi này, đến già còn mang tiếng xấu như vậy, những thí sinh trẻ
tuổi trong trường thi còn chưa cảm thấy bi thương, người đã bốn năm mươi
tuổi thì mới thấy thương hại, nhất thời lo nghĩ, không còn tâm trí để làm
bài.

Trương Nguyên sau khi thấy lão nho đồng bị kéo ra ngoài, hắn cúi đầu

tìm tờ giấy vàng mà lúc trước lão nho đồng dẫm chân lên để che, muốn
nhắc nhở sai dịch cầm nốt cả tờ giấy đó đi, tránh để lúc sau lại hiểu lầm.
Nhưng nhìn trái nhìn phải đều không hề nhìn thấy tờ giấy vàng đó, không
biết đã bị dính vào đế giầy của lão nho đồng hay là bị thí sinh khác nhặt
mất rồi. Bài bát cổ văn trên tờ giấy đó không phải là “ “ Triệu mạnh chi sở
“ “.

mà là ‘Quân tử dụ vu nghĩa’, lão nho đồng vừa mới chép được một lúc,

giờ rất có khả năng lại béo bở kẻ nào rồi, đúng là số mệnh, việc gì cũng đều
có số mệnh hết.

Lều thi Trấn Đường trong thời gian ngắn ngủi không có người coi thi,

các thí sinh bắt đầu sôi nổi, châu đầu ghé tai, bàn tán rì rào. Đợi viên thư sử
và sai dịch quay lại, giống như một trận cuồng phong thổi tới, vô số bọn
ruồi nhặng đầu to liền lặn mất tăm, tất cả lại im bặt.

Trương Nguyên bị chuyện vừa rồi làm mất tập trung, bài thi trong đầu

đã bị lộn xộn, hắn ăn vài miếng bánh mật, uống vài ngụm nước, chỉnh lại
một hồi mới tiếp tục được mạch suy nghĩ, đây là thói quen làm văn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.