LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 174

-Vậy cũng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường rồi, hơn nữa mắt

đau của con cũng đã khỏi, vậy ta hỏi con, có phải con cảm thấy mình được
trời cho như vậy đủ để kiêu ngạo hay sao?

Trương Nguyên nói:

-Vãn bối chưa từng nghĩ như vậy.

Trương Nhữ Lâm hỏi:

-Sao chưa từng nghĩ như vậy?

Trương Nguyên nói:

-Trong trí nhớ của vãn bối nếu không thể học để sống thì đọc sách nhiều

hơn cũng chi có thể giống như hai chân tủ sách, huống chi hiện tại vãn bối
chỉ nhớ được mấy bộ sách, không hiểu nghĩa trong đó, nghệ thuật không
thông, nên nào dám kiêu ngạo. Có thần đồng Tông Tử Đại huynh, Kỳ Hổ
Tử, vãn bỗi thật sự cảm thấy không hề đáng kiêu ngạo.

Vẻ mặt Trương Nhữ Lâm lập tức dịu đi, liên tục gật đầu:

-Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, khí độ bình ổn này của con, Tông Tử

cũng không bằng. Ừm, năm nay con đã mười lăm tuổi, tuy học vỡ lòng
muộn một tí, nhưng vẫn còn kịp, mà mắt con vừa khỏi, vậy tốt nhất nên vào
trường xã học đọc sách đi. Trước tiên đọc tất cả các sách trong trường xã,
đợi sang năm ta đề cử con theo học Khải Đông tiên sinh tại Đại Thiện Tự.
Khải Đông tiên sinh là Khoa tiến sĩ năm Tân Sửu thứ hai mươi chín Vạn
Lịch, mấy năm nay bởi vì liên tiếp thủ tang nên không vào kinh tuyển quan,
Khải Đông tiên sinh nho học uyên bác, hơn nữa còn tinh thông chế nghệ, vì
nhà nghèo mà năm ngoái đến Đại Thiện Tự mở quán, lựa chọn học trò cực
nghiêm, Kỳ Hổ Tử đã bái hắn làm môn hạ, Trương Ngạc thì không may, bị
cự tuyệt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.