LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1863

Lúc này đây cô nàng đứng dưới ánh mặt trời, rõ ràng rành mạch. Cảm

giác đầu tiên là làn da nữ nhân này thật trắng, phần da lộ ra ngoài áo kia
óng ánh thanh tú, nói là “dương chi mĩ ngọc” cũng tuyệt đối không khoa
trương chút nào, sắc mặt lại như hoa đào tháng ba, trong phấn trắng lại lộ ra
nét ửng hồng, vành nón lá màu vàng đậm càng làm nổi bật hơn, lông mày
cong lên, môi thoa son, nhất là cặp mắt trong sáng quyến rũ kia, giống như
có thể nói chuyện.

Mỹ nhân như vậy chẳng phải là trời cao ban ân cho nam tử sao, chỉ có

tài nghệ của kỹ nữ mới có thể an ủi sự nóng nãy cùng cô đơn của sinh
mênh. Trương Ngạc nghĩ chính là như vậy, gã thật không phải bởi vì kỹ nữ
hèn hạ mà có thể tùy tiện đùa giỡn. Chỉ là cảm thấy thế giới này có kỹ nữ
mới càng đặc sắc nha.

Vương Vi nhớ rõ Trương Ngạc này. Đêm đó trên thuyền ở Tây Hồ

người vỗ mép thuyền la hét “Đơn Đao Hội” đúng là gã, còn tự xưng xem
công danh như rác rưởi, lúc này mới chỉnh đốn lại trang phục, vén áo thi lễ
nói:

- Đa tạ Trương tướng công thịnh tình mời, tiểu nữ tử làm phiền.

Hỏi:

- Bây giờ có thể lên thuyền được chưa ạ?

Ánh mắt Trương Ngạc không dời đi được, hoa mắt mê hoặc, tuyệt sắc

như vậy trên đời hiếm thấy, lại cảm thấy cô gái này khẩu âm Kim Lăng
cũng là vô cùng dễ nghe, luôn miệng nói:

- Có thể có thể. Mời.

Liền có một người cường tráng người đầy mồ hôi đi đến tàng cây xách

hành lý, Vương Vi gọi người này là “Diêu thúc”. Còn có một tiểu nha hoàn
mười hai, mười ba tuổi, tính cả thằng bé tóc dài nữa thì ở phía Vương Vi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.