LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1943

Trương Nguyên vốn định dặn dò Mục Kính Nham thêm vài câu, nhưng

nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, cuộc chiến Tát Nhĩ Hử còn năm năm nữa mới xảy
ra, hắn vẫn còn thời gian để phát huy tác dụng chiêm tinh của mình. Đỗ
Định Phương là học trò của hắn, sau này có liên lạc với Đỗ Tùng cũng
không khó, bây giờ có nói với Mục Kính Nham những chuyện đó cũng
không có tác dụng gì, ngược lại còn thêm gánh nặng cho ông ta.

Bị Mục Kính Nham thúc giục mấy lần, Mục Chân Chân đành gạt lệ

bước từng bước lên thuyền đu, vừa bước vừa quay đầu nhìn lại. Phạm Văn
Nhược không đi trên thuyền nhỏ của mình, mà đi cùng trên thuyền của
Trương thị, hướng lên bờ vòng tay cáo biệt với Vương Hoán Như. Bốn
người thuyền phu nào hay biết nỗi khổ biệt ly của cha con nhà họ Mục,
khua động mái chèo, thuyền đu chầm chậm rời bến.

- Cha… Mục Chân Chân quỳ ở mui thuyền, hai tay chống xuống đất,

ngước đầu nhìn, lệ rớt như mưa. Chòm râu vàng của Mục Kính Nham khẽ
rung động, bước tới nửa bước, nhưng rồi lại dừng lại, lớn tiếng nói:

- Chân Chân, cha phải đi tìm kiếm tiền đồ, cha con ta sớm muộn cũng

có ngày gặp lại, con đừng khóc, đừng khóc. Con ở bên cạnh thiếu gia, nhớ
phải chăm chỉ sớm chiều, không được lười biếng, sau này có thiếu phu
nhân vào nhà, còn càng cần phải hầu hạ cẩn thận, không được nghỗ nghịch,
có nghe thấy không?

Mục Chân Chân nghẹn ngào nói:

- Con nghe rồi… Mục Kính Nham lại gọi:

- Giới Tử thiếu gia… Đoạn quỳ sụp xuống đất nói:

- Thiếu gia, Chân Chân từ nhỏ đã không có mẹ, không được dạy dỗ, sau

này nếu có chỗ nào làm sai, thiếu gia cứ việc trách phạt nó, chỉ xin cậu
đừng đuổi nó ra khỏi nhà, nó chẳng còn nơi nào để đi cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.