LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 184

không hề đỡ hơn. Tarquin đã nói 1 chất độc sẽ từ từ dẫn lối lên não ta. Dù
cho nỗ lực tốt nhất của người chữa trị trong trại, ta đang bị biến đổi, trở
thành 1 trong những sinh vật của nhà vua. Bằng việc đối mặt với ông ta, ta
hẳn đã đẩy nhanh quá trình.

Điều này đáng ra đã làm ta khiếp sợ. Cái sự thật rằng ta có thể nghĩ về

nó với sự thờ ơ thế này đã tự đáng lo rồi. 1 phần thiên về y học trong tâm
trí ta quyết định ta phải bị sốc. Hoặc có lẽ chỉ, ngươi biết đấy, chết.

Hazel dừng lại ở giao thoa giữa 2 hành lang "Tôi - tôi không chắc

lắm"

"Ý chị là sao?" Meg hỏi

Giác mạc Hazel vẫn có màu đất sét ướt "Chị không thể đọc được.

Đáng ra phải có 1 lối ra ở đây. Chúng ta đang gần với mặt đất, nhưng... tôi
xin lỗi, mọi người"

Meg co lại thanh kiếm "Ổn thôi. Cứ tiếp tục quan sát"

"Cô đang làm gì vậy?" Lavinia nói

Meg chạm vào bức tường gần nhất. Trần nhà rung chuyển và vỡ ra. Ta

có 1 hình ảnh thoáng qua về việc tất cả bị chôn vùi như Tarquin dưới vài
tấn đá - điều đó, với tình trạng hiện tại của não bộ, dường như là 1 cách hài
hước để chết. Thay vào đó, hàng tá những rễ cây dày dạn luồn lách qua
những vết nứt, đẩy đá ra. Thậm chí từng là 1 vị thần quen với ma thuật, ta
thấy điều này thật mê hoặc. Các rễ cây xoắn ốc và đan dệt lại với nhau, xô
đẩy đất sang bên, cho 1 tia sáng từ ánh trăng lọt vào, cho đến khi bọn ta
thấy mình đứng ở đáy của 1 cái cầu trượt nhẹ nhàng (1 cầu trượt bằng rễ
cây?) với tay vịn và vị trí để chân leo lên.

Meg hít vào không khí phía trên "Ngửi thấy an toàn. Đi nào"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.