LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 294

thấy, nghe thấy và cảm nhận tất cả, khiến bố thấy mình không
có liên quan đến tất cả, tưởng như mình cách biệt với thế gian,
cho nên thấy vô vị, khô cằn, không thể dung nạp, không thể gần
gũi. Đấy là thái độ của một người cuồng vì công việc đối với
cuộc sống, trong con mắt họ, cuộc sống đời thường là vụn vặt,
dư thừa, nặng nề âm khí. Em còn nhớ, tướng Patton

[7]

nói một

câu thế này: Một quân nhân chân chính nên chết vì viên đạn
cuối cùng trong trận chiến cuối cùng. Nỗi bi ai của bố em hình
như chưa bị gục ngã trong bức tường đỏ bởi viên đạn cuối cùng.

Bố ơi, bố đâu còn những năm cuối đời hạnh phúc, hôm nay con
quyết định nói lại cho người bạn duy nhất của bố về cuộc sống
những năm cuối đời của bố, con bỗng cảm thấy đấy là việc làm
vô cùng đau khổ. Con chỉ mới nói đoạn đầu mà đã buồn ghê
gớm, đau lòng muốn khóc. Con muốn quên đi tất cả, tình cảm
của con không thể chịu dựng nổi khi phải nhớ lại về bố, nhưng
là con gái của bố, con mong bạn của bố hiểu bố, nhận thức về bố,
hiểu và nhận thức thật rõ ràng. Chỉ có hiểu cuộc sống những
năm cuối đời của bố mới thật sự nhận ra cái khổ của bố vào
trong thời gian đó...

Ngày thứ hai.

Chừng hai tháng sau ngày bố em chăm sóc hoa và cây cảnh, hầu
như ông không có việc gì để làm, lúc nào cũng in lặng, thỉnh
thoảng ngồi buồn bã trên sofa, vừa hút thuốc, vừa ho sù sụ.
Không biết vì sao, trong thời gian ấy sức khỏe của bố rất kém,
huyết áp lên cao, có lúc lên đến 200, bình thường cũng trên dưới
160, rất đáng lo ngại. Bố bị viêm phế quản, lúc nào cũng ho, điều
này cũng bởi bố hút thuốc quá nhiều. Bố nghiện thuốc nặng,
mỗi ngày hai bao thuốc không đủ. Hồi ấy vì không có việc gì
làm, nên bố hút thuốc càng nhiều, chỉ một loáng là hết điếu
thuốc. Chúng em khuyên bố hút ít thôi, bố bảo bố hút thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.