LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 310

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Dần dần chúng em phát hiện, hễ chơi cờ là bố có tật không còn
tin ở mắt mình, nước cờ hay không đi mà đánh nước cờ khó
hiểu, dở khóc dở cười, thậm chí có lúc chúng em cố tình để bố
được một ván. Một điều kì lạ khác là, bây giờ bố được hay thua
đều không quan tâm, không như trước hễ thua là nổi cáu, bây
giờ thua vẫn vui vẻ như thắng. Chúng em cảm thấy có điều
không bình thường, nhưng trông bố vẫn bình thường, thậm chí
còn vui vẻ hơn trước, cởi mở hơn trước, cho nên chúng em
không nghĩ có chuyện gì xấu. Cho đến một buổi tối, Binh về, bố
tưởng cậu ta là anh, bố vừa gọi tên vừa ôm chặt như người điên.
Chúng em giải thích Binh không phải là anh, nhưng bố vẫn
không tin, bố giống như người điên. Chúng em bỗng nghi ngờ,
quyết định đưa bố vào bệnh viện. Thật lạ, đến lúc Binh về nhà
thay đồ đến đưa bố đi, thì bố hình như tỉnh lại, không còn nhầm
Binh là anh nữa. Đấy là lần đầu tiên chúng em thấy bố phát
bệnh, bệnh thật kì lạ, anh không thể tưởng tượng nổi.

Bệnh viện cho rằng đấy là chứng mất trí thông thường của
người già, bảo chúng em chú ý để bố nghỉ ngơi, đừng để bố phải
vận dụng trí óc quá nhiều. Như vậy, chúng em phải ngăn cản
những người đến chơi cờ với bố, đồng thời cho uống những thứ
thuốc giảm bớt mệt mỏi của trí óc. Không chơi cờ, chúng em lo
bố ở nhà buồn, nghĩ đến chuyện Binh học nghiên cứu sinh đã
ổn, cơ quan cũ cũng cho Binh nghỉ một thời gian để giúp đỡ bố.
Hết giờ em về, thấy hai bố con đánh cờ. Em hỏi Binh bố thắng
hay thua, lần nào Binh cũng lắc đầu, nói, bây giờ bố đánh cờ mỗi
lúc một kém, để thua bố là không thể, giống như trước đây
muốn thắng bố khó.

Chơi cờ không tốt, em nghi chứng mất trí của bố sẽ nặng thêm.
Quả nhiên, vào một buổi sáng, trời vừa rạng sáng, em và Binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.