LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 319

3. HAI BỨC THƯ

Thư gửi Trần Tư Tư

Vừa rồi tôi đứng trên mái nhà, nhìn về phương Nam xa xăm, nơi
có mộ bố em - sư phụ của tôi, buồn lặng một tiếng đồng hồ. Tôi
tin rằng, trên trời sư phụ linh thiêng, có thể nghe thấy lời tiễn
biệt của tôi ở trên núi này. Tôi nói rất nhiều, rất nhiều, không
thể không nói. Tôi giống như bóng ma, gọi sư phụ hết lần này
đến lần khác, hết lần này đến lần khác tôi chân thành gửi lời cầu
chúc, gửi tình cảm của tôi. Vì gửi đi quá nhiều, tôi cảm thấy
mình trở nên nhẹ tênh như muốn bay lên. Đó là cảm giác xương
tan thịt nát nhưng không đau đớn, chỉ cảm thấy thanh thản, dễ
chịu. Lúc này tôi ngồi trước bàn viết, chuẩn bị viết thư cho em.
Tôi dự cảm sẽ nói với em rất nhiều, nhưng nói thật, tôi không
biết bao giờ em mới được đọc thư này. Chắc chắn phải chờ rất
lâu. Có thể mấy năm, có thể chục năm, có thể mấy chục năm.
Tôi không biết. Chỉ biết rằng bố em chưa đến ngày giải mật, em
vẫn chưa thể nhận được thư này. Tức là, thư tôi viết không biết
bao giờ mới gửi đi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn viết, viết xong nhưng
chưa gửi, điều ấy không phải vì tôi không lí trí, mà chính vì lí trí,
ấy là tôi nói, tôi tin bí mật của bố em sẽ có ngày được công khai,
nhưng chưa biết đó là ngày nào. Bí mật nào cũng chỉ trong một
thời gian tương đối, nửa thế kỉ trước,chuyện người Mĩ quyết
định tiêu diệt Yamamoto Isoroku, thủ phạm gây ra vụ Trân Châu
cảng là một bí mật lớn, nhưng ngày nay bí mật ấy đã được đưa
lên màn ảnh, mọi người cùng biết. Thời gian sẽ mở toang cánh
cửa của mọi bí mật. Theo một ý nghĩa nào đó, trên đời này bí
mật không bao giờ được tiết lộ là không có bí mật nào vĩnh viễn
không thể tiết lộ. Nghĩ như vậy, tôi có lí do để mừng cho em. Tôi
biết, biết hơn ai hết, em mong tôi nói với em tại sao những năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.